Vượng Tài ngơ ngác đầu sang.
về phía Thanh Linh.
Lúc cô đang tương tác cùng xem trong livestream, giọng thanh ngọt dễ , nụ ngọt ngào, gương mặt xinh xắn khiến bầu khí nóng rực.
Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu cửa, cau mày một chút, phòng livestream ồ lên đầy xót xa.
“Chủ livestream còn về nữa, bỏ mặc chị gái Thanh Linh ở nhà một , chút lễ nghĩa gì hết.”
“Quá vô duyên! Chủ livestream chắc hết thời tới nơi !”
“Thanh Linh ơi đừng buồn, tụi em ở đây trò chuyện với chị nè. Chị tài khoản riêng ? Đăng ký , tụi em tặng quà cho chị!”
“Em cũng tặng! Cần bán m.á.u cũng tặng!”
Thanh Linh để tâm, vẫy tay nhẹ:
“Có thể là chị gặp chút chuyện thôi, em vội. Mấy xem tivi , em mở lên cho.”
Nói xong, cô dậy mở tivi ung dung, điềm đạm, lễ độ.
Nếu từng tận mắt kiểm tra cô , cũng sẽ tin đây là một cô gái hảo.
Cố Diệp lái xe, lo lắng hỏi:
“Cô rốt cuộc là thứ gì mà khiến cô sợ như ?”
nghiêm mặt:
“Phái Mao Sơn chúng một môn 'vọng khí thuật', truyền từ Lưu Bá Ôn thời đầu nhà Minh.”
“Luyện thành thì thể xem khí tượng vương giả, mạch núi rồng hổ, long mạch đất trời.”
“Lúc Thanh Linh xuất hiện, thấy cảnh sơn hà tan vỡ, m.á.u chảy thành sông đó là điềm đại hung!
Cô gái … thể là một đại yêu quái ngàn năm, từng tàn sát cả một thành thị đấy!”
Cố Diệp hít sâu một , rùng :
“Ghê gớm hả?!”
gật đầu chắc nịch:
“ cũng tay . Anh xem, đủ thứ trò đó, cô hiểu nổi ?”
Cố Diệp liếc :
“Chị ngoài hỏi thử . Tốt nhất khảo sát ý kiến xem ai hiểu nổi . Vừa nãy á, đến con ch.ó còn tưởng nó sắp cưới vợ!”
“Gâu!”
Vượng Tài nghiêng đầu, đầy phẫn uất.
gãi cằm:
“Vậy tính … nãy giờ với cô coi như huề ?”
“Huề… cái quỷ gì???”
“ thấu cô , cô cũng đoán gì xem như đánh hòa!”
Cố Diệp trợn trắng mắt, tiếp tục đạp ga.
Ngay lúc đó…
Thanh Linh mở tivi.
Cô bấm sang một kênh khác, màn hình hiện lên một khung hình khiến đồng tử co .
Gương mặt đang phát TV.
Cả phòng livestream choáng váng, ai nấy đều gào hỏi:
“Cái gì thế ? Kỹ thuật gì mà chiếu luôn hình chủ livestream lên tivi???”
Thanh Linh cầm một trái đào, bỏ miệng.
Cô , khóe môi nhếch lên:
“Ăn xong định chạy hả?”
Một luồng khí lạnh bỗng bao trùm .
“Chạy á? Chuyện gì thế, chủ livestream , xe ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-su-xem-boi-3-thu-thach-thien-ho/chuong-5.html.]
“ nhớ chủ livestream từng bảo Thanh Linh là ‘súc sinh’… lẽ là yêu thật? Không thì trông chị như dọa chạy ?”
“Đừng đoán bậy, rõ là kịch bản. Ai mà khi bỏ chạy còn đút ăn một miếng cơm? Rõ ràng là đang ‘ trò’ thôi!”
Phòng livestream bàn tán sôi nổi, còn xe thì chúng bắt đầu thấy .
Cố Diệp khẽ rên, trông vẻ khó chịu.
Anh trầm mặt đạp mạnh chân ga chiếc Maybach lập tức lao vút về phía trung tâm thành phố.
cố gắng nặn một nụ , livestream:
“Em gái cứ ở nhà trông nhà cho , chị chạy chợ Đông mua cây nến, sang chợ Tây mua cái roi da, về liền nha~”
Thanh Linh mỉm :
“Làm dám để chị vất vả thế… chị mau về . Không thì... đính hôn biến thành… tang lễ đó~”
Vượng Tài đột nhiên cụp tai, rên một tiếng yếu ớt.
nhạt:
“Được , về liền về liền, đúng lúc Vượng Tài cũng đói .”
Vừa tắt livestream, lúc tinh thần của Cố Diệp và Vượng Tài mới khôi phục đôi chút.
Cố Diệp mồ hôi đầm đìa:
“Về… thật hả?”
“Về cái chân á! Chạy lẹ!!”
Cố Diệp sững :
“Không sợ cô ?”
hừ lạnh:
“Cho dù là Tô Đát Kỷ tới đây, cũng thể đè đầu cưỡi cổ như !
“Lái ! Thẳng tới đồn cảnh sát!”
Cố Diệp hít sâu:
“Liều mạng thôi!”
Anh đạp ga hết cỡ, xe phóng như bay trong phố.
Gió tạt ào ào, Vượng Tài trợn tròn mắt vì sốc, thì hạ lưng ghế, lấy từ trong n.g.ự.c một thanh kiếm gỗ đào, siết chặt trong tay.
nguy hiểm kề sát.
Một sợi lông trắng lặng lẽ rơi xuống từ trần xe khiến hoảng hốt.
giơ kiếm gỗ lên gạt liền thấy một cái đuôi cáo trắng muốt uốn lượn giữa trung, từ bao giờ cuốn quanh nóc xe!
Chiếc đuôi cực dài, một gương mặt thon dài lộ từ đuôi cáo khẽ nghiêng đầu, đôi mắt mở : là Thanh Linh.
Chỉ là lúc , cô trang điểm kỹ càng, mỗi cái nhăn mày nở nụ đều quyến rũ đến mức yêu mị.
Cô nhẹ nhàng :
“Chị ơi, hình như chị lên nhầm xe ? Chạy kiểu … là về âm phủ đấy nhé~”
Không khí lạnh buốt, lạnh đến tận xương sống.
gượng:
“Bà dì ơi đừng nóng. Em cũng chỉ là mời thêm vài khách nữa cho náo nhiệt thôi… tiện đường ghé tiệm trái cây mua cặp đào tiên cho bà mà…”
Tay liên tục dán phù lên kiếm gỗ đào, chỉ trong chớp mắt nó sáng rực như kiếm ánh sáng trong phim viễn tưởng.
Thanh Linh nhíu mày:
“Mới tạm biệt bao lâu, mà tình nghĩa nhạt thế . Không gọi em là em gái nữa ?”
“Được thôi, chị gọi, thì để em đến tìm chị ... đợi em một chút nha~”
Dứt lời, chiếc đuôi cáo hóa thành từng luồng tơ mỏng lặng lẽ tan biến.
lập tức rụt :
“Dì ơi đừng! Em về ngay đây!”
Quay sang bảo Cố Diệp đầu xe, lúc mới cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Xong … bà chị đúng là bà cố tổ của mấy bà diễn sâu …”