đành vội chạy theo, nhưng vẫn giữ một tia cảnh giác:
“Ông Thái, ông cháu đang ở nhà Chu Bán Tiên?”
Ông tỏ mất kiên nhẫn:
“Ta lục khắp làng mới tìm đấy! Giờ đừng hỏi nhiều nữa, mau thôi!”
giả vờ cảm động, nước mắt rưng rưng, cảm ơn liên tục.
cúi đầu xuống, lòng chùng hẳn.
Lần đầu gặp ông là ở nhà ông , lúc đó ông còn sợ đến mức trốn trong nhà, dám bước . Thì thể vì mà chạy khắp làng tìm?
Có vấn đề!
Thang Viên dường như cảm nhận điều gì đó. Nó túm lấy cổ áo , leo lên sát tai thì thầm:
“Ya ya!”
Một ý nghĩ hiện lên: “Ông là ! Muốn cắn em!”
sững .
Thang Viên... thể cảm nhận thiện ác?
hít một thật sâu, cố giữ bình tĩnh.
Tên ông Thái tay ngay, lẽ vì thực lực mạnh bằng con chuột khổng lồ.
thò tay n.g.ự.c áo, nắm lấy con dấu khắc chữ “Kim Đàn Hoa Dương”.
Từ lúc gặp con chuột lớn, con dấu âm ấm. Mà giờ đến gần ông Thái, nó... nóng rực lên!
đây vật bình thường. siết chặt nó trong tay.
Có vẻ ông Thái cảm thấy điều gì đó, với ánh mắt nghi hoặc.
hỏi ngược:
“Sao ?”
Ông trả lời, chỉ cúi đầu bước tiếp.
chuyển sang chuyện khác:
“Ông Thái, phía là núi Tiểu Phong, cháu đồn hồi xưa hồ yêu xuất hiện ở đó, ông ?”
“Vậy ?” – ông thờ ơ đáp.
tiếp lời:
“Nghe hồ ly núi từng xin khác phong danh cho , ám lấy một . Sau đó xảy án mạng, ghê lắm. Chi bằng đổi đường ?”
Ông Thái khựng :
“Là ai kể chuyện hồ ly g.i.ế.c ?”
vờ tự nhiên:
“Cả làng đều mà. Nghĩa phụ cũng dặn, cẩn thận với yêu quái, nhất là hồ ly.”
“Ha… ông với ?”
Giọng ông Thái bỗng đổi!
lùi một bước. Quả nhiên liên quan đến hồ yêu ở núi Tiểu Phong!
giả vờ run rẩy:
“Ông… ông ?”
Ánh mắt ông Thái lúc đáng sợ đến rợn :
“Nghĩa phụ là đồ khốn! Vừa tham tiền háo sắc! Nếu hôm đó mang dã tâm gặp hồ ly, thì rút sạch tinh khí, suy kiệt mà chết? Hắn c.h.ế.t là đáng đời, còn trách ai ?”
bồi thêm một câu:
“Vậy còn con hồ ly đó? Sau cùng ?”
“Chuyện đó đến lượt lo! Mau tiếp !”
bây giờ chắc chắn: dụ tới núi Tiểu Phong! Sao thể ngoan ngoãn lời?
bế Thang Viên, đột nhiên bật :
“Ông Thái , Thang Viên mệnh cách đặc biệt. Thật nó một kỹ năng, ông ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thien-su-xem-boi-ngoai-truyen-van-tieu-at/chuong-5.html.]
Ông giật , nghi hoặc :
“Gì cơ?”
sợ nữa, giơ con bé lên.
“Kỹ năng gọi là Thang Viên lộ nhân bánh!”
Thang Viên chằm chằm ông Thái, mặt đỏ phừng phừng, ...
“Phụt!”
Một ngụm nước bột uống khi nãy phun thẳng mặt ông !
đầu bỏ chạy!
Ông Thái gào lên giận dữ, lau mặt, bộ mặt thật cuối cùng cũng hiện !
“Bắt nó !”
Từ bốn phía rừng cây, từng đôi mắt xanh thẫm hiện lên lấp lóe. Trong tiếng kêu hú quái dị, từng con hồ ly lao từ các bụi cây, nước dãi từ miệng nhỏ giọt như sợi tơ!
ôm Thang Viên, liều mạng lao thẳng về phía quốc lộ!
Con dấu trong tay nóng đến bỏng rát!
lao từ một gò đất cao xuống, phía là lũ hồ ly đuổi theo ngày càng đông, tụ thành bầy, cảnh tượng kinh hồn!
Đám hồ ly gào rú, nhảy bổ xuống, bóng đen nối tiếp như mây đen kéo đến!
sợ đến dựng cả tóc gáy. Con ấn trong tay nóng đến mức suýt nữa cầm nổi.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, liều mạng vung tay, ném thẳng con ấn về phía đám hồ ly đang lao tới!
nín thở dõi theo, thứ tác dụng thật .
Ông Thái thì con ngươi co rút, gào lên:
“Lùi !”
đám hồ ly từ sườn núi lao xuống mà kịp lùi?
Con ấn va trúng một con hồ ly..
“Chỉ!”
Trên trung, một tiếng quát như lệnh vang lên uy nghiêm lạ thường. mà rúng động , vô thức thẳng dậy.
Ngay đó cả đám hồ ly như đổ rạp xuống đất như đống bánh bao trượt tay rớt xuống, đứa nào đứa nấy tròn mắt sững sờ, ngơ ngác vô hồn.
phản ứng kịp, lao lên nhặt lấy con ấn, bế Thang Viên đầu bỏ chạy!
“Chết tiệt! Đứng !”
Ông Thái nấp xa nên ảnh hưởng, liền lập tức đuổi theo, tốc độ cực nhanh.
giơ cao con ấn:
“Xem ấn đây!”
Mặt ông biến sắc, theo bản năng bật lùi . Thân hình to như gấu, mà linh hoạt như cáo, loáng cái lẩn một gốc cây.
Khi ông ló đầu , chỉ thấy bế Thang Viên chạy mất tăm.
Thang Viên còn đầu vẫy tay với ông.
Mắt ông Thái lập tức đỏ ngầu:
“A a a! Đồ khốn nạn!!!”
Ông điên cuồng dẫn theo đám hồ ly đang dần tỉnh , rượt theo như lũ sói đói!
tất nhiên thấy tiếng hét giận dữ phía , nhưng con ấn lúc nguội ngắt, chẳng còn cách nào khác ngoài cắm đầu bỏ chạy.
Chạy dọc theo lối mòn, mặt là con đường cái.
nghĩ ngợi, ôm Thang Viên chạy thẳng về phía huyện lỵ.
Tiếng bước chân lưng ngày càng gần… ông Thái đuổi tới nơi! Hắn bước nhẹ nhưng tốc độ thì nhanh gấp đôi .
Thấy sắp bắt , gấp nữa, đuổi lên giọng:
“Vạn Tiểu Ất! Cậu đừng cố nữa! Cậu chạy thoát ! Giao con bé đây, tha cho một mạng. Không thì… sẽ c.h.ế.t còn thê thảm hơn cả Chu Bán Tiên nữa!”
thở dốc, nhưng vẫn bật :
“Ông con chuột đó lợi hại lắm, so với ông, ai lợi hại hơn ?”
“Đừng lãng phí thời gian với mấy câu hỏi vô dụng!” – gằn giọng.