Thính Hạ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-11 10:33:46
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thân phận người  khuyết tận của Giang Ngữ Hạ thật sự có hiệu quả.

Vì nhờ lối ưu tiên nên dẫn cô ấy chơi hơn mười trò.

Ban đầu, cô ấy vô cùng chống đối, đến cổng trò chơi nào cô ấy cũng nói có hứng thú.

khi chơi mấy trò thì cô ấy nói nữa.

Không phải vả mặt nhanh như vậy, mà vì vốn để ý đến ý kiến của cô ấy.

dùng lời nói cổ vũ cô ấy, khi lối ưu tiên dẫn lên trò chơi đến khen ngợi: "Chị, dẫn theo chị là lựa chọn chính xác nhất! Ban đầu muốn chơi trò này phải xếp hàng hai tiếng, nhưng có chị thì chỉ xếp hàng năm phút đã được vào rồi!"

"Chị chính là thần cai quản chuyện xếp hàng ở Hi Lạp cổ đại, vừa rồi chị nên nói chị đây giá lâm, mọi người tránh , quá phong cách!"

"Chị có nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ ? Thấy ? Không còn cách nào, chúng dùng đặc quyền quá tốt!"

Ban đầu Giang Ngữ Hạ rất khó chịu, dù khi cô ấy xảy chuyện thì xuất hiện ở nơi đông người nữa.

Cô ấy rất chú ý đến ánh mắt mọi người nhìn mình, cho dù là tò mò thông cảm, cô ấy đều xem như thương hại.

vì khen ngợi như tẩy não, thể cứng đờ của cô ấy dần dịu lại.

Vì cô ấy phát hiện, ở nơi này, dường như ̀n tật phải chuyện gì cần đồng tình.

Ngoại trừ đám người xếp hàng nhìn cô ấy với ánh mắt hâm mộ thì ai cố ý nhìn cô ấy nữa.

Ai cũng có chuyện mình cần làm, đều đắm chìm trong niềm vui dạo chơi công viên.

So , một người khuyết tật xa lạ đáng chú ý đến.

Từ khi khỏi Disneyland, mặc dù Giang Ngữ Hạ vẫn im lặng, nhưng mặt đã đỏ hơn khi mới đến đây.

Đến khi cô ấy phát hiện đưa cô ấy đến bệnh viện, sắc mặt lại trắng bệch.

"Cô lại đưa ?"

*

đưa Giang Ngữ Hạ về căn hộ cô ấy sống một mình.

Thật cô ấy có thể xuất viện từ lâu, nhưng vì người nhà muốn chăm sóc, cô ấy lại muốn một mình đối diện với sự bất tiện và xã giao nên quyết ̣nh ở lại bệnh viện.

Đó là bệnh viện tư do nhà họ Giang đầu tư, cô ấy muốn ở bao lâu cũng được.

Có đội ngũ chữa bệnh và chăm sóc cao cấp nhất chăm sóc, bố mẹ Giang cũng bớt lo.

dù bệnh viện cũng là bệnh viện, ở lâu có bệnh cũng thành có bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thinh-ha-mdsf/chuong-2.html.]

Ban ngày khi ở Disneyland, vờ nói căn hộ bị ngập nước có chỗ , tội nghiệp xin cô ấy cho ở nhờ.

Cô ấy bị quấn lấy còn cách nào, đành phải đồng ý để cho ở ̣m trong căn hộ của cô ấy.

Trên đường tới đây, khăng khăng rằng chủ nhà ở đây nên thể tự tiện , dỗ lừa, dắt Giang Ngữ Hạ về nhà.

Để ăn mừng cô ấy xuất viện, vung tay chọn thức ăn ngoài xa hoa.

Lúc người giao hàng đến, đang ngồi trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc.

Khi thấy tiếng đập cửa, nói với Giang Ngữ Hạ đang ngồi trong phòng khách: "Chị, em bận sắp xếp quần áo, phiền chị lấy thức ăn nhé!"

[Sao cô để cô ấy được? Cô ấy đẩy xe lăn tiện, cô lấy còn nhanh hơn đó.]

để ý đến hệ thống, mà quan sát Giang Ngữ Hạ qua khe cửa.

Từ khi cô ấy xảy tai nạn bị mất chân, tất cả bên cạnh đều nhấn mạnh cô ấy tiện.

Ngoại trừ khu vực toilet cô ấy kiên quyết muốn một mình, những chuyện khác nếu cô ấy có thể làm thì người xung quanh sẽ cho cô ấy làm.

Cho dù cô ấy chỉ muốn kéo rèm phơi nắng, người trông nom đều nói để cô ấy nghỉ ngơi, cố ý bỏ xuống việc đang làm mà chạy tới kéo cửa giúp.

Trong mắt tất cả , cô ấy chỉ còn một chân là một búp bê gốm dễ vỡ, cần được che chở cẩn thận.

Vì vậy cô ấy càng nghĩ mình là gánh nặng.

Có lẽ cô ấy ngờ sẽ nhờ cô ấy nhận đơn nên cô ấy kinh ngạc.

Nhân viên giao hàng vẫn còn đập cửa, cũng thúc giục: "Chị nhanh lên, nếu giao hàng quá thời gian thì người giao hàng sẽ bị trừ tiền đó!"

Ánh mắt Giang Ngữ Hạ chăm chú nhìn cửa.

Cô ấy hít sâu một , đẩy xe lăn đến cửa, mở cửa nhận thức ăn.

Trong giây phút nhìn thấy người giao hàng, cô ấy lại trở nên cứng đờ.

Người giao hàng nhìn thấy cô ấy, hề có phản ứng gì, vội nói: "Chúc cô ăn cơm vui vẻ", rồi đưa đơn hàng.

Giang Ngữ Hạ nhìn thấy túi thức ăn tay, cơ thể cứng đờ dần thả lỏng.

Sau khi xác nhận cô ấy vẫn bình thường, mới trả lời câu hỏi của hệ thống.

"Đúng là lấy thức ăn sẽ nhanh hơn, nhưng để chính cô ấy lấy mới có ́c dụng."

Hệ thống tỏ ý hiều: [Chỉ là nhận đơn thức ăn thôi mà, chuyện nhỏ vậy có ý nghĩa gì chứ?]

"Người khuyết tật rất nhạy cảm, nhất là người đang ở mây lại rơi xuống vũng bùn như Giang Ngữ Hạ thì nhạy cảm hơn. Người xung quanh cẩn thận chăm sóc và đối đãi chỉ khiến cô ấy cảm thấy mình vô dụng, chìm trong vũng bùn càng sâu. Thân thể tiện cần được che chở, nhưng biết che chở là giúp đỡ cô ấy khi cô ấy cần, phải mặc ̣nh là cô ấy vô dụng, phán tử hình cho giá trị của cô ấy. Mặc dù nhận thức ăn ngoài chỉ là việc nhỏ, nhưng muốn cô ấy biết xem cô ấy là người khuyết tật, cô ấy hề vô dụng."

Loading...