Thính Hạ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-13 14:41:53
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đương nhiên Giang Ngữ Hạ muốn.

Con gái nhà quyền quý được mọi người vây quanh, đời này từng làm công.

Huống chi bây giờ là người khuyết tật vô dụng.

bác bỏ quyền phủ quyết của cô ấy.

Cô ấy muốn chạy cũng thoát, một người khuyết tật nhanh bằng người có hai chân như .

học ngành thiết kế trang sức khi ở đại học, hệ thống giúp đăng ký một công ty thiết kế trang sức truyền thống, vị trí ngay phố thương mại cạnh khu chung cư của Giang Ngữ Hạ.

Công ty chia thành ba khu vực: Khu văn phòng, khu trưng bày trang sức, và một khu vực nước chuyên dùng cho khách nghỉ chân.

Đây là phiên bản thu nhỏ của mô hình vừa làm cửa hàng, vừa làm khu sản xuất.

Giang Ngữ Hạ đuọc đẩy xe lăn tham quan một vòng quanh công ty rộng hơn bốn trăm mét vuông: 'Đây là cái mà em nói "Nghèo đến mức có tiền ăn à?"

Phố thương mại là khu phố văn hóa lịch sử từ thời Nam Tống, ngay cả ngày thường cũng đông đúc qua , nổi tiếng là nơi đất đai đắt đỏ.

Nói thế nào nhỉ, cũng ngờ Hệ thống rộng rãi đến ...

Hệ thống tỏ vẻ vô tội: [Chẳng phải nghĩ nếu ̣o cho cô ấy một môi trường làm việc tốt thì tâm trạng của cô ấy cũng tốt hơn à... chỉ muốn giúp đỡ thôi...]  

Tôicứng họng với Giang Ngữ Hạ: "Nói có lẽ chị tin, thật em từng là con nhà quyền quý, nhưng năm mười ́m tuổi, đột nhiên một cô gái tìm đến nhà, nói cô ấy mới là thiên kim thật, em là giả mạo. Vì thế em bị bố mẹ đuổi khỏi nhà, bọn họ sợ em dây dưa nên mới cho em công ty này để đuổi em..."

Giang Ngữ Hạ im lặng nhìn hồi lâu.

Ngay lúc nghĩ rằng cô ấy sẽ vạch trần mình, cô ấy nghiêng đầu, giọng nói tan như gió nhẹ thổi qua nhưng lại lọt vào lỗ tai .

"Ừm, chị sẽ giúp em."

Hừm, đại tiểu thư lại đơn thuần, lương thiện khiến người suy nghĩ như thế.

Tuy nói như vậy, nhưng sự kháng cự của cô ấy đối với người lạ đổi nhanh như thế.

Mỗi khi có khách đến, thể của cô ấy sẽ căng cứng theo thói quen, mặt lại trở nên lạnh lùng từ chối mọi người.

Ba ngày liên tục, lời cô ấy nói có thể đếm đầu ngón tay, tiến độ tự vận cũng giảm.

Hệ thống sốt ruột đến mức hoảng loạn, nhiều lần muốn hỏi nên xử lý thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của lại nhịn xuống.

Đến ba ngày là cuối tuần, nhiều khách ghé thăm, đột nhiên có rất nhiều người đến tiệm.

Cho dù hệ thống đã giúp tuyển hai cô gái chuyên môn phụ trách đón khách, nhưng bọn vẫn vô cùng bận rộn.

Tiếng "Ting ting" vang lên, một cô bé sinh viên đại học đẩy cửa vào.

Cô bé ngơ ngác đứng ở cửa, dè dặt nhìn quanh, muốn lên xem nhưng vì ngượng ngùng mà dám cất bước.

Cô nhân viên tên A Vân vừa tiễn một đôi tình nhân , đang muốn qua đón tiếp lại bị giữ lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thinh-ha-mdsf/chuong-4.html.]

lắc đầu với cô ấy: "Em bận rộn quá rồi, nghỉ ngơi một lát ."

A Vân sững sờ: " mà..."

Cô ấy vừa nói hai chữ đã dừng câu chuyện.

Cô sinh viên đứng ở cửa một lúc, có lẽ vì thật sự ngại ngùng nên cắn môi muốn rời . Cô bé vừa xoay  người, bỗng nhiên lưng vang lên tiếng xe lăn hoạt động.

"Xin hỏi có gì cần giúp đỡ à?"

*

Giọng nói của Giang Ngữ Hạ có vẻ căng thẳng, nhưng kỹ vẫn được sự lo lắng và dè dặt.

Cô bé sinh viên còn căng thẳng hơn cô ấy, vốn chú ý đến xe lăn, nhìn cô ấy đó vội cúi đầu xuống, giọng nói như muỗi kêu: "Em... Em muốn mua quà sinh nhật cho mẹ... Bạn cùng lớp nói tiệm này bán trang sức đẹp, nên em..."

Bỗng nhiên cô gái đó ngừng nói, ngượng ngùng vò góc áo.

Có lẽ người yếu ớt có thể cảm nhận sự yếu đuối của người khác dễ dàng hơn.

Giang Ngữ Hạ nhìn cô ấy mặc quần áo đơn giản, mang giày cứng màu trắng, vừa nhìn đã hiểu rõ sự khó xử của cô gái đó.

Muốn mua quà cho mẹ nhưng có nhiều tiền, sợ mua nổi còn bị chế giễu.

Cô ấy im lặng một lúc, nắm tay cô bé sinh viên, dẫn cô bé đến khu trang sức, giọng điệu dịu dàng: "Bình thường mẹ em thích mặc quần áo phong cách gì? Em có thể nói cho chị biết, chị giúp em chọn một món thích hợp... Tiền ít , chị có thể lén giảm giá cho em, để bà chủ biết là được..."

: ...

Thật sự nghĩ rằng tai bị điếc à?

Nửa tiếng , cô sinh viên đó ôm túi đồ trang sức được xếp gọn, vui vẻ nói ̣m biệt với Giang Ngữ Hạ, bước chân nhẹ nhàng rời .

Giang Ngữ Hạ mấp máy môi, ngượng ngùng nói với : "Chị sẽ gửi lại cho em giá đã giảm cho cô bé."

để ý khoát tay: "Chỉ mấy trăm tệ thôi, gì mà bù chứ, xem như em trả tiền thuê nhà ."

Bỗng nhiên hệ thống thét lên: [Giảm! Tiến độ tự vận giảm xuống còn 80%! Đúng là kì lạ, giảm nhiều như vậy?]

Thật lạ chút nào.

Dù giúp đỡ người khác cũng có cảm giác thành tựu, đó là điều cô ấy thiếu nhất bây giờ.

Sau ngày hôm nay, Giang Ngữ Hạ có thể vui vẻ hơn, sẽ chủ động hỏi khách cần gì, phối đồ cho bọn họ.

Có đôi khi trang sức sẵn phù hợp yêu cầu của khách, vô cùng bận rộn, Giang Ngữ Hạ cũng sẽ giúp thiết kế.

Con gái nhà giàu lớn lên trong vàng bạc châu báu, ở góc độ thẩm mỹ sẽ tốt hơn người bình thường. Cho dù cô ấy từng học thiết kế nhưng làm cũng rất thành thạo.

Công ty này nhanh chóng nổi tiếng.

 

Mọi đều ở đây một nhà thiết kế xinh , đối xử với dịu dàng và tính cách , chỉ xinh mà trang sức cô thiết kế cũng nổi bật.

Loading...