Thỏa Thuận Tan Vỡ Trái Tim Của Tỷ Phú - Chương 1: Em Đá Tôi, Sao Em Còn Nghĩ Đến Tôi?

Cập nhật lúc: 2025-08-05 01:55:12
Lượt xem: 15

- Nghe đầu của cô Trương vẫn còn, nhưng , xác và tinh thần đều sạch sẽ, cô chắc chắn tiếp tục buổi hẹn hò ?

Mắt Mạc Thần nheo , vẻ mặt vương giả, xa cách, thậm chí còn pha chút tàn nhẫn.

Vẻ mặt phụ nữ cứng đờ ngay lập tức.

- Anh Mạc... thể quên yêu cũ của ? Cô hai năm .

Một lớp sương giá như phủ lên khuôn mặt điển trai của , đáp bằng giọng nặng nề.

- Chuyện đó chẳng liên quan gì đến thời gian cả.

Bị lừa xem mắt ?

Được thôi!

Để xem khi về sẽ xử lý đám thế nào.

Sắc mặt phụ nữ tái , cô cầm ly nước chanh lên nhấp một ngụm.

- Nếu em em thể đợi thì ?

- Ồ, quên với cô, “vô dụng” . - Vẻ mặt Mạc Thần vẫn bình thản, giọng trầm ấm và lạnh lùng.

Người phụ nữ trông vẻ kinh ngạc.

- Ý… ý ?

- Chính xác là những gì cô đang nghĩ, “ khả năng kết nối với con ”. - Anh chế nhạo, đôi mắt đen của đầy vẻ thờ ơ.

Người phụ nữ im bặt.

Đột nhiên, một giọng ngọt ngào và trong trẻo vang lên giữa bầu khí ngượng ngùng.

- Cô gái, cô nên từ bỏ . Anh thích cô. Để .

Giọng quen thuộc

Đã im lặng trong thế giới của hai năm .

Khoảnh khắc Mạc Thần xuống, cơ thể cứng đờ, trái tim mục nát trong lồng n.g.ự.c dường như dần dần đập trở .

Những dòng nước xoáy cuồn cuộn trong mắt , khuôn mặt điển trai căng thẳng.

Khi đột nhiên ngẩng đầu lên, như thấy ma .

Kiều Nhược Tâm trở về…

Vẻ ngoài kiêu hãnh như một luồng sáng chói lòa ập tầm mắt , cay xè mắt.

- Cô là ai? - Người phụ nữ hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thoa-thuan-tan-vo-trai-tim-cua-ty-phu/chuong-1-em-da-toi-sao-em-con-nghi-den-toi.html.]

Kiều Nhược Tâm khẽ mỉm , đôi mắt nai ngây thơ trong veo.

- á? là bạn gái cũ của . Anh chỉ đang đùa cô thôi. Cô thấy ? Đừng phí thời gian với nữa. Cô xứng đáng hơn.

Người phụ nữ khuôn mặt tuyệt mặt, khó chịu.

- Cô đang đùa đấy ? - Cô dậy, cầm túi xách bực bội bỏ .

Kiều Nhược Tâm khẽ , xuống và đàn ông đối diện.

Ánh mắt họ chạm , như điện, bầu khí trở nên căng thẳng kỳ lạ.

Mạc Thần cô chằm chằm. Đây là ảo giác ? Chắc chắn là ảo giác…

Kiều Nhược Tâm mặc một chiếc váy đen ngắn kiểu Hepburn, mái tóc gợn sóng buông xõa nhẹ nhàng, lãng mạn xuống eo. Cô trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đào ửng hồng, dáng thanh thoát, đôi chân thon dài thẳng tắp khiến khó lòng rời mắt.

- Mạc Thần, nhớ em đến ? - Kiều Nhược Tâm lấy tay đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng dịu dàng, nhỏ nhẹ.

Nhà hàng yên tĩnh, tao nhã, ánh đèn mờ ảo, ánh mắt mơ hồ.

Nghe thấy giọng cô, Mạc Thần dừng , bật một tiếng lạnh lẽo khinh thường, giọng khàn khàn đến cực điểm.

- Kiều Nhược Tâm, em dám gặp ?

Những ngón tay thon dài bàn nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc.

Anh cầm điện thoại lên, mở nhóm WeChat với mấy em, nhắn tin: [Cần vài giữ , cô .]

Kiều Nhược Tâm chớp mắt.

- Em cũng nhớ nên mới .

Mạc Thần khẽ, giọng điệu đầy giễu cợt.

- Em nhớ đến mức nào?

- Rất nhiều, nhiều. Ngày nào em cũng nghĩ về .

Điện thoại của gần như cong vì lực nắm của , và cảm thấy sắp mất kiểm soát, mím chặt môi.

Mọi bộ phận cơ thể đều đau nhức, cơn đau lan đến tận chân tay.

- Là em đá , em nghĩ đến chứ? - Mạc Thần cô chằm chằm như thể cô sẽ bốc khỏi thế gian ngay giây tiếp theo.

Ánh mắt Kiều Nhược Tâm lóe lên đầy suy tư, như đang cân nhắc.

- Ừm… chuyện hai năm quá phức tạp, em thể giải thích trong một hai câu, để em kể .

Giây tiếp theo!

Với một tiếng “rầm”, tay đàn ông đập mạnh xuống bàn, phát một tiếng động dữ dội. Anh đột ngột dậy, trừng mắt Kiều Nhược Tâm đối diện, như sắp nổ tung.

 

Loading...