THOÁT KHỎI CÁI BẪY TỰ MINH OAN - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-19 19:00:03
Lượt xem: 1,692
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù lúc đó trên gương mặt tôi có hiện lên vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.
Nhưng đó không phải biểu hiện của sự hoang mang hay cảm giác tội lỗi.
Tôi chỉ đang tự hỏi liệu Trạm Thư Dao có đang đùa giỡn không, nên tôi hỏi lại:
"Cậu chắc chứ? Cậu nói tôi bắt nạt cậu, là khi nào?"
Trạm Thư Dao khẽ nhếch miệng một cách khinh bỉ, nhìn lên trần nhà, rồi hít mũi thật mạnh, như thể đang cố nén nước mắt.
"Cậu nhốt tôi trong nhà vệ sinh, dội nước lên người tớ."
"Cậu còn khóa tôi trong phòng giáo viên suốt một đêm."
"Cậu bẻ gãy hết bút trong hộp bút của tớ, làm tôi không thể làm bài kiểm tra."
"Thôi, kể ra làm gì nữa. Nhiều năm trôi qua rồi, tôi đã tha thứ."
"Hoài Ân à, tôi không định hận cậu nữa, uống ly này đi, chúng ta làm hòa nhé."
Cô ấy nghiêng ly rượu về phía tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào ly rượu đang lắc lư mà lặng thinh.
Nếu tôi thật sự cụng ly với cô ấy, chẳng phải tôi đã thừa nhận mình là kẻ bắt nạt sao?
—--------
Tôi đưa tay gạt ly rượu của cô ấy sang một bên, rồi đứng dậy, đối diện với Trạm Thư Dao.
"Tôi không bao giờ chịu oan ức mà không làm gì cả."
"Trước đó, tôi còn nghĩ cậu đang đùa."
"Bây giờ thì tôi nhận ra, cậu rất nghiêm túc."
"Trạm Thư Dao, tôi không thể nào so bì với khả năng của những người như cậu, những người luôn đi trên con đường phi lý."
Trạm Thư Dao quả nhiên đã có chuẩn bị sẵn.
Những lời nói trước đó của cô ấy chỉ là bước dọn đường, khiến tôi không thể thoát ra khỏi tình huống này.
Làm sao cô ấy có thể thật lòng muốn hòa giải như lời cô ta nói chứ?
"Nghe này Hứa Hoài Ân, trên mạng nói không sai, kẻ ác luôn không biết mình đã làm điều ác."
"Sao cậu có thể nói những lời này một cách tự tin như vậy! Mười năm qua, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, trong mơ toàn là gương mặt xấu xí của cậu."
"Cậu có biết cậu đã gây cho tôi tổn thương tâm lý thế nào không!"
Nước mắt bắt đầu rơi từ khóe mắt đỏ au của Trạm Thư Dao. Những ngón tay run rẩy, cơ thể co giật và cơ mặt méo mó.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy bối rối khi nhìn thấy cô ấy trong tình trạng này.
Nhưng tôi thì không.
Tôi đứng thẳng lưng, và tự tin trả lời:
"Trạm Thư Dao, tôi chưa bao giờ làm gì có lỗi với cậu. Nếu cậu muốn trở thành diễn viên, xin đừng lấy tôi làm nơi luyện tập diễn xuất."
"Cậu đã trưởng thành rồi, cậu nên biết rằng việc bịa đặt sẽ phải trả giá."
"Chuyện gì cũng chỉ cần mở miệng nói, không có chứng cứ, nhưng nước mắt thì rơi lã chã. Nếu thế mà được thì chắc nghề luật sư nên sáp nhập với nghề khóc thuê rồi."
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thoat-khoi-cai-bay-tu-minh-oan/chuong-2.html.]
Trạm Thư Dao liền nâng giọng, đóng một cảnh diễn kịch kiểu Hàn Quốc:
"Đừng có mà đe dọa tớ! Ngày xưa cậu đã đe dọa tôi như thế, giờ cậu lại muốn đe dọa tôi nữa à! Cậu nghĩ tôi vẫn là quả hồng mềm dễ bóp như trước sao?"
"Cậu biết rõ những chuyện thế này rất khó tìm chứng cứ, nhưng sự thật là cậu đã bắt nạt tớ!"
Tôi bị nước bọt của Trạm Thư Dao phun đầy mặt. Trong khi đang lau mặt, cô ấy bỗng tiến sát lại gần, hạ thấp giọng:
"Hoài Ân à, tôi đã cho cậu một lối thoát, cậu nên biết mà chấp nhận. Đừng tự làm khó mình, cậu nghĩ cậu có thể giải thích rõ ràng chuyện này sao?"
"Sao lại không thể?"
Tôi lấy ra một cuốn nhật ký dày năm trăm trang từ túi của mình.
Tôi đập cuốn sổ ngay trước mặt cô ấy.
Nếu cô ấy quyết tâm khiến tôi bẽ mặt, vậy thì đừng trách tôi để cô ấy phải "c//hế//t đứng" trước mặt mọi người.
"Nhìn cho rõ đi, tất cả những gì xảy ra trong mười năm qua đều được ghi lại ở đây. Nhớ thì không bằng ghi lại, đúng không?"
"Cậu nói tôi đã nhốt cậu trong nhà vệ sinh và dội nước lên người cậu.
Xin mời xem bằng chứng."
Tôi đã nhờ người chiếu nội dung từ cuốn sổ của mình lên tường của phòng tiệc.
"Ngày 11 tháng 3, Trạm Thư Dao không làm bài tập toán, sợ bị giáo viên mắng, không dám về ký túc xá, tự nhốt mình trong nhà vệ sinh."
"Cô ấy đã định tự làm mình ướt để bị cảm, nhằm tránh phải làm bài tập."
"Nhưng vô tình bị khóa trái trong phòng vệ sinh."
"Mọi người hỏi sao chuyện đó lại xảy ra, Trạm Thư Dao nhất quyết không nói."
"Chỉ có mình tôi biết, vì tôi đang bị táo bón ở phòng bên cạnh."
"Giáo viên chủ nhiệm của tôi có thể làm chứng, chính cô ấy đã giúp tôi đứng dậy sau khi chân tôi bị tê."
"Ngày 27 tháng 5."
"Ngay trước kỳ thi phân lớp, Trạm Thư Dao đã vào văn phòng giáo viên để ăn cắp đề thi, nhưng hôm đó, thầy hiệu trưởng bị vợ đuổi ra khỏi nhà và đã ngủ lại ở văn phòng suốt đêm."
"Trạm Thư Dao không thể quay lại, gọi điện cầu cứu tôi , nhờ tôi đánh lạc hướng thầy hiệu trưởng, vì tôi là lớp trưởng. Bản ghi âm cuộc gọi đó tôi vẫn giữ trong ổ cứng máy tính."
Từng câu từng chữ tôi đọc ra đều rõ ràng và có chứng cứ thuyết phục.
Mỗi lời nói đều là cú đánh trực diện vào Trạm Thư Dao.
Trạm Thư Dao nóng lòng ngắt lời tôi: "Đủ rồi! Cậu thậm chí còn giữ cả bản ghi âm từ mười năm trước. Cậu đúng là một kẻ thâm hiểm!"
Lời buộc tội "thâm hiểm" nghe có vẻ yếu ớt và vô nghĩa vào lúc này.
Ngay cả chính cô ấy cũng có vẻ lúng túng, không biết phải kết thúc chuyện này thế nào.
Livestream càng lúc càng sôi nổi hơn.
"Chúa ơi, ai mà lại ghi nhật ký chi tiết thế này chứ!"
"Còn ghi rõ ràng thời gian và sự kiện nữa, giống như một biên niên sử vậy, tôi học lịch sử còn chưa cẩn thận thế này."
"Cô này như đang chuẩn bị một cuốn "minh oan ký" cho chính mình vậy!"
"Tưởng là 'Vinh quang trong bóng tối', hóa ra lại là 'dấu chấm hỏi đen'."
Dù mọi chuyện đã đến mức này, Trạm Thư Dao vẫn không chịu từ bỏ.