THUỐC TUYỆT TỰ - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-05-04 01:22:02
Lượt xem: 167
Cha ta có y thuật cao siêu, nhưng chẳng bao giờ khám bệnh chữa người, chỉ cắm cúi bào chế thuốc tuyệt tự cho phụ nữ.
phụ nữ chỉ cần uống một viên, từ nay về sau tuyệt đối không thể mang thai.
Nuôi uống chừng nửa năm, họ còn trở nên n.g.ự.c nở m.ô.n.g cong, eo thon dáng gọn, da dẻ lại mịn màng trắng trẻo như trứng gà bóc.
Một viên thuốc nhỏ xíu, đổi lấy hai năm trời cày cuốc của dân làng.
Dẫu vậy, dân làng đến nhà ta cầu thuốc vẫn nườm nượp không ngớt, xếp hàng lấy thuốc phải đợi ít nhất nửa năm.
Họ mua thuốc về, ép đàn bà trong nhà uống. Đàn bà uống thuốc xong sẽ thành món hàng béo bở, được mấy mụ tú bà lầu xanh ở huyện thành tranh nhau vơ vét.
Ta không tài nào hiểu nổi, cha ta là thầy thuốc cứu người, cớ sao lại không đi cứu người mà chỉ chăm chăm làm ra thứ thuốc hại người này.
Mãi sau này, ta mới hiểu được lòng cha.
1
Nhà ta có chút tiếng tăm trong làng, chủ yếu là nhờ cha.
Ông ấy có y thuật cao siêu, hễ ta nhức đầu sổ mũi, ông bốc cho thang thuốc, hôm sau ta lại chạy nhảy tưng bừng.
Ta không có mẹ. Năm ta lên năm, Lý chính– đến nhà một chuyến, rồi mẹ bỏ ta mà đi.
Từ đó về sau, ta với cha nương tựa nhau sống qua ngày ở cái làng này.
Cha ta có y thuật cao siêu, nhưng lại chẳng hành y bao giờ, mà chỉ bán thuốc, bán độc một loại thuốc.
Thứ thuốc viên có thể khiến đàn bà tuyệt tự, chỉ cần uống một viên, từ nay về sau tuyệt đối không thể mang thai.
Không những thế, đàn bà uống thuốc còn n.g.ự.c nở m.ô.n.g cong, eo thon dáng gọn, da dẻ lại mịn màng trắng trẻo như trứng gà bóc.
Có lẽ người ngoài sẽ hỏi, thứ thuốc quái quỷ này ai mà mua?
Có chứ, người mua còn rất nhiều là đằng khác, toàn là dân trong làng cả.
Một viên thuốc nhỏ xíu, đổi lấy hai năm trời cày cuốc của dân làng.
Dẫu vậy, dân làng đến nhà ta cầu thuốc vẫn nườm nượp không ngớt, xếp hàng lấy thuốc phải đợi ít nhất nửa năm.
Họ mua thuốc về, ép đàn bà trong nhà uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thuoc-tuyet-tu/chuong-1.html.]
Nửa năm sau, đàn bà uống thuốc xong sẽ thành món hàng béo bở, được mấy mụ tú bà lầu xanh ở huyện thành tranh nhau vơ vét.
Vừa trắng trẻo xinh đẹp, lại chẳng lo có mang lỡ dở việc tiếp khách, đến cả tiền mua bát canh tránh thai hàng ngày cũng tiết kiệm được, mụ tú bà nào mà chẳng mê mẩn?
Tú bà mua được người thì mừng rơn, dân làng bán được người cũng hả hê khôn xiết.
Ruộng một mẫu chăm bẵm như cha, một năm cũng chỉ thu được hai quan tiền.
Bán con cái cho lái buôn người, dù là thằng cu quý tử cũng chỉ bán được năm lượng bạc, con gái thì mạt hạng hơn, chỉ đáng ba lượng.
Nhưng nếu uống viên thuốc của cha ta, tú bà lầu xanh sẵn sàng trả giá năm mươi lượng.
Một mụ đàn bà bằng mười thằng con trai, đây quả là món tiền kếch xù mà ba đời nhà quê chưa từng thấy bao giờ!
Nhà nào mua được thuốc lấy được tiền, thì hớn hở lo cưới vợ gả chồng cho con cháu, xây nhà mới.
Nhà nào chưa mua được thuốc thì ra sức tích cóp tiền mua thuốc.
Ai nấy đều vui vẻ cả, đến cả những người đàn bà bị bán đi cũng vui vẻ.
Tú bà coi họ như cây hái ra tiền, dĩ nhiên sẽ không bạc đãi, cuộc sống trong lầu xanh của họ còn sung sướng hơn ở làng nhiều.
Đến cả bạn thân nhất của ta là Tiểu Anh Tử, cũng mừng rỡ nói với ta:
“Kiều Kiều ơi, hôm nay tớ nghe thấy cha mẹ tớ bàn nhau mua thuốc của cha cậu đấy!”
“Tớ sắp được vào lầu xanh hưởng phúc rồi!”
Tiểu Anh Tử mặt mày hớn hở, đôi mắt sáng long lanh giấu không nổi vẻ mong chờ và vui sướng.
Ta cắn môi bảo nhỏ:
“Nhưng lầu xanh không phải chốn tốt đẹp gì, sách có nói rồi, đàn bà ở đó một đôi tay ngọc ngàn người gối, một chút môi son vạn kẻ nếm.”
Tiểu Anh Tử nghe chẳng hiểu ta nói gì, ta quên mất, Tiểu Anh Tử có đọc sách đâu, trong làng này chỉ có mình ta là con gái được đi học thôi.
Nàng ấy líu ríu bên tai ta:
“Lầu xanh sao lại không phải chốn tốt đẹp? Người lớn trong làng bảo rồi, cứ vào lầu xanh là được ăn ngon mặc đẹp, còn có cả nha hoàn hầu hạ nữa cơ!”