Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THUỐC TUYỆT TỰ - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2025-05-04 01:22:43
Lượt xem: 305

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phải, người trong làng ai cũng nói thế, ai cũng nói với con gái nhà họ như thế.

Ta chẳng biết phải nói với Tiểu Anh Tử thế nào, chỉ biết chạy về nhà tìm cha, ta níu tay áo ông nài nỉ:

“Cha ơi, cha có thể đừng bán thuốc cho cha mẹ Tiểu Anh Tử được không?”

“Cha từng bảo, lầu xanh không phải nơi tốt đẹp, Tiểu Anh Tử là bạn thân nhất của con, con không muốn nàng ấy vào lầu xanh.”

Đôi mắt thờ ơ của cha nhìn xoáy vào ta, hồi lâu sau, ông chỉ hỏi đúng một câu:

“Hôm nay đã thuộc làu quyển y thư phải học chưa?”

Lòng ta giật thót, vội vàng lắc đầu.

Cha không chịu hành y, nhưng lại ép ta học y, mỗi ngày ta phải học thuộc một đoạn dược điển.

Nếu không thuộc được…

Ngẩng đầu lên, cha đã lấy thước kẻ ra rồi, ta bất đắc dĩ chìa hai bàn tay ra, hai mươi thước vụt mạnh xuống tay ta, cứ như muốn đập nát cả xương bàn tay vậy.

Đánh xong, ta vẫn phải ôm quyển dược điển ra học thuộc lòng đoạn phải học hôm nay.

Ta không hiểu, cha vẫn luôn miệng nói học y có thể cứu người, nhưng rõ ràng y thuật của ông cao siêu đến thế, cớ sao ông không dùng để cứu người, mà lại đi làm ra thứ thuốc viên hại người này chứ?

Trong lòng ta cứ nghĩ mãi về Tiểu Anh Tử, dược điển học hành chẳng ra đâu vào đâu.

Cha nhìn ta, khẽ khàng thở dài.

Ông bảo:

“Kiều Kiều này, cha biết con thiện tâm, nhưng lòng tốt của con chưa chắc đã làm nên chuyện tốt đâu.”

Ta ngơ ngác nhìn cha, cha lắc đầu thở dài:

“Thôi được, cứ để con chịu chút bài học vậy.”

2

Hôm sau, cha mẹ Tiểu Anh Tử đến nhà cầu thuốc, cha ta khó xử thở dài:

“Lưu Tam ca, Tam tẩu, không phải ta không muốn bán thuốc cho hai người, Anh Tử nàng ấy này ta vẫn coi như con cháu trong nhà, dĩ nhiên ta muốn nó được sống tốt, nhưng trước đây ta từng bắt mạch cho Anh Tử rồi, thể chất của nàng ấy vốn xung khắc với thuốc của ta.”

“Dù hai người có mua về, Anh Tử uống cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”

Vẻ mặt cha ta đầy tiếc nuối, cha mẹ Tiểu Anh Tử nghe xong như sét đánh ngang tai.

“Dương đại phu, ngài có nhầm lẫn gì không đấy? Nàng ấy Anh Tử nhà ta từ nhỏ đến lớn có ốm đau gì đâu, đến bệnh còn chẳng mấy khi mắc, sao có thể thể chất lại xung khắc với thuốc của ngài được?”

“Anh Tử, Anh Tử đâu rồi? Mau ra đây, để Dương đại phu bắt mạch lại cho con xem nào!”

Cha mẹ Tiểu Anh Tử vội vàng đẩy Tiểu Anh Tử đến trước mặt cha ta, cha ta nhắm mắt bắt mạch, hồi lâu sau mở mắt ra, vẫn lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thuoc-tuyet-tu/chuong-2.html.]

Cha ta bảo:

“Tam ca, Tam tẩu, Anh Tử đúng là không hợp với thuốc này, nếu hai người không tin lời ta nói, ta có thể bán cho hai người một viên thuốc ngay bây giờ, nửa năm sau hai người xem có hiệu quả không.”

“Tam ca, Tam tẩu, một viên thuốc này không hề rẻ đâu, hai người xem có muốn đánh cược một phen không?”

Thấy cha ta nói năng chân thành tha thiết, mặt mày cha mẹ Tiểu Anh Tử tối sầm như đ.í.t nồi.

Họ dẫn Tiểu Anh Tử rời đi, cha ta bèn dời mắt sang nhìn ta, giọng điệu lạnh lẽo hỏi:

“Kiều Kiều, con vừa lòng rồi chứ?”

Ta mừng rỡ chạy đến, ôm lấy cánh tay cha làm nũng:

“Cảm ơn cha, cha là người tốt nhất trên đời!”

Cha ta lại chẳng nói chẳng rằng, uống cạn chén trà, ông mới bảo:

“Đi tìm Tiểu Anh Tử chơi đi, hôm nay dược điển khỏi phải học thuộc.”

Ta mừng quýnh cả lên, bài vở dược điển là việc học hành ngày nào cũng phải làm, đến cả ngày Tết Nguyên Đán, ta cũng phải làm cho xong mới thôi.

Hôm nay cha lại rộng lượng khác thường, miễn cho ta bài tập.

Ta reo hò một tiếng, kêu lên “Cha vạn tuế”, rồi vui sướng chạy ra khỏi nhà, thẳng hướng nhà Tiểu Anh Tử mà đi.

Ta muốn nói với nàng ấy, lầu xanh thật sự không phải chốn tốt đẹp gì.

Ta muốn nói với nàng áy rằng nàng ấy không cần phải vào lầu xanh nữa rồi!

Nhưng ta vừa đến cổng nhà Tiểu Anh Tử, đã nghe thấy tiếng cha nàng quát mắng chửi rủa vọng ra từ bên trong.

“Đồ vô tích sự, đồ đền tiền! Ông đây nuôi mày ăn ngon mặc đẹp mười mấy năm trời, mày lại không uống được thuốc!”

“Ông đây đúng là xui xẻo, sinh ra cái thứ vô dụng như mày!”

“Lúc mày còn bé đáng lẽ ông đây phải dìm c.h.ế.t mày mới phải, đồ xúi quẩy!”

Qua khe cửa, ta thấy cha Tiểu Anh Tử vừa nói vừa vung gậy to bằng cổ tay quật tới tấp vào người Tiểu Anh Tử.

Tiểu Anh Tử bị đánh đau quá, liên tục van xin:

“Cha ơi, đừng đánh nữa, con chịu hết nổi rồi!”

“Cha ơi, con không đi lầu xanh nữa, con ở nhà làm việc kiếm tiền cũng được mà, con biết nấu cơm giặt giũ cấy cày, sau này con ăn ít thôi, không, con không ăn cơm nữa, chỉ uống nước thôi cũng được!”

“Cha ơi, đừng đánh nữa, tha cho con đi mà!”

“Mẹ ơi, mẹ ơi. Mẹ cứu con với, cứu con với!”

 

Loading...