Tiệm bánh ngọt siêu sao - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-11-07 11:43:53
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giải quyết xong thực đơn mới, Nguyên Âu cũng đón gia sư tiếng Pháp, cuộc sống của cô dần dần nề nếp:

 

Nếu “nhập hàng” thì sáng bảy giờ dậy, rửa mặt chải đầu xong chậm rãi ăn bữa sáng, đến tám giờ là .

 

Sau đó chăm chút vườn hoa, hoặc dạo quanh trong khu, trở về học cùng gia sư.

 

Đến mười giờ rưỡi thì kết thúc buổi học, nghỉ ngơi một chút sách thêm nửa tiếng, mười một giờ hai mươi bắt đầu chuẩn bữa trưa.

 

Buổi chiều thì thời gian tự do, khi tập thể dục, khi nghiên cứu món mới…

 

Rồi trong lúc nghiên cứu, Nguyên Âu nảy một ý tưởng mới: cô mở thêm một cửa hàng nữa.

 

Không tiệm bánh ngọt, mà là… một quán cháo?

 

Từ khi Ngôi Nhà Bánh Ngọt ngừng bán trái cây tươi, hiệu suất sử dụng gian giảm đáng . Tuy mở thêm cửa hàng online để mở rộng đường tiêu thụ, nhưng gian vẫn lãng phí nghiêm trọng. Đã từng nếm mùi khốn khó vì thiếu tiền, Nguyên Âu chút yên, luôn tìm cách âm thầm mở rộng nguồn tiêu thụ.

 

lúc sự kiện về thực đơn mới cho cô cơ hội.

 

Không cần là thật sự quan tâm chỉ chạy theo trào lưu, chung bây giờ chỉ cần nào chút tiền nhàn rỗi đều chú ý đến dưỡng sinh, bảo vệ sức khỏe. Hơn nữa làn sóng sớm lan sang cả lĩnh vực ăn uống hằng ngày.

 

Người Trung Quốc xưa nay vốn coi trọng dưỡng sinh, mà trong ẩm thực thì cái gì gần gũi dưỡng sinh nhất?

 

Không nghi ngờ gì nữa, chính là canh, cháo.

 

Ở nhiều quốc gia khác, cháo, canh gì đó lẽ chỉ dành cho bệnh. ở Trung Quốc, chúng lịch sử lâu đời, độ tin cậy cao, và một thị trường vô cùng rộng lớn.

 

Nguyên Âu nghĩ, dù cô cũng gian, gạo thượng hạng bao nhiêu cũng , mà thứ một vận chuyển cả nửa năm cũng chẳng ai thấy kỳ lạ. Sản lượng cao, tiêu hao chậm, đỡ lo lộ đỡ tốn sức.

 

Vậy thì lý do gì mà mở quán cháo chứ?

 

Đến lúc đó mà phối thêm mấy món dưa muối đặc sản từ rau trồng trong gian nữa, chẳng ngon đến phát ngất luôn !

 

Nào là dưa chuột ngâm tương, củ cải chua cay thái sợi, ớt ngâm tương, dưa chuột muối giòn, củ cải cắt hoa giòn mát, ngũ đinh cay thơm, nấm đùi gà chan dầu nóng…

 

Ôi ôi, , chảy nước miếng mất…

 

Quay chuyện chính.

 

Với cô mà , thỉnh thoảng chút chí tiến thủ là hiếm hoi. Nguyên Âu cũng sợ đêm dài lắm mộng, cứ ngay thì chút chí khí mãi mới đến tiêu tan mất, thế là cô vội vàng bắt tay tìm mặt bằng thích hợp:

 

Giao thông thuận tiện, lượng khách lưu thông định.

 

Tuy rượu ngon chẳng sợ ngõ sâu, nhưng đó là chuyện . Ngày nay cạnh tranh khốc liệt, ai cũng bận rộn, ai rảnh rỗi mà tìm một quán nhỏ trong hẻm. Bởi những cửa hàng ở vị trí vàng mới quý từng tấc đất.

 

Hơn nữa, nhất là cách nhà và Ngôi Nhà Bánh Ngọt xa, để dễ chăm lo qua .

 

Diện tích cũng đủ, dù cũng là mở bếp nấu nướng.

 

Hiện tại, Nguyên Âu cũng xem như hiểu rõ, chỉ cần bản cẩn thận, bí mật lộ khả năng cũng thấp. Hơn nữa, khi tiếp xúc với nhóm Thính Đường, cô nhận lo xa quá. Nghệ sĩ trong giới giải trí cũng là thường, buồn vui giận ghét, thật lòng giao tiếp thì cũng chẳng gì.

 

Chưa kể, còn kéo thêm ít mối ăn cho !

 

, Nguyên Âu thật sự chấp nhận và hài lòng với vị trí hiện tại của tiệm bánh của .

 

Tìm cả một vòng lớn, cô thật sự tìm chỗ hợp lý. là duyên phận, tưởng ở chỗ nào, thì là ngay đối diện Ngôi Nhà Bánh Ngọt chứ xa.

 

Vốn dĩ đó là một cửa hàng bán đồ lưu niệm, giá tiền thuê lúc cũng tạm. từ khi Thính Đường chuyển tới, giá thuê tăng vọt như tên lửa, trực tiếp gấp đôi! Nếu thuê tiếp e rằng lời chẳng bù lỗ. Nghe đồn ông chủ cửa hàng chuẩn bỏ cuộc, hết hạn hợp đồng thì dọn .

 

Người thấy đắt, nhưng Nguyên Âu chê. Ẩm thực vốn là ngành lợi nhuận cao, hơn nữa thứ cô hầu như bỏ vốn. Hơn nữa, mặt bằng vị trí trong thành phố đều giá thuê đắt, bỏ gần tìm xa thì thật sự chẳng đáng.

 

Cơ hội chờ ai, thời gian là tiền bạc! Nguyên Âu sợ khác nẫng mất nên gọi điện ngay cho chủ nhà ngay trong đêm. Hai bên thương lượng một phen, nhanh chóng đạt thỏa thuận: nếu đối phương gia hạn, đợi cửa hàng lưu niệm dọn , Nguyên Âu thể sửa sang mở quán.

 

Chỉ tiếc, hợp đồng bên còn đến đầu tháng Mười một, tức còn gần bốn tháng nữa. Vậy là chỉ thể trơ mắt chờ, thật sự sốt ruột.

 

Sau đó Nguyên Âu đành tự an ủi : Dù mắt cũng đang thiếu tiền, chậm chút cũng , từ từ…

 

theo lời chủ cửa hàng đồ lưu niệm kể thì thành, hình như bà chủ nhỏ của tiệm bánh bên đường ý với . Ngày nào cũng chẳng chuyện gì mà cứ chằm chằm, thậm chí còn bày vài cái lý do vụng về để sang tiệm xem, đông tây, loanh quanh... rõ ràng là ý khác chứ mua đồ!

 

Chỉ là… ánh mắt đó vẻ mãnh liệt quá, đến mức khiến chủ cửa hàng đồ lưu niệm thường xuyên cảm thấy lạnh sống lưng…

 

, đúng là mà chẳng . Thứ Nguyên Âu nhắm chẳng là đồ trong tiệm, nhưng cũng chủ tiệm, mà chính là cái mặt bằng cửa hàng đó!

 

...

 

Nói về Hoàng Nguyên, ông ở đây năm sáu ngày. Phía đối tác gọi điện hối thúc liên tục, ngày mấy cầu xin ông mau qua đó, khiến ông cũng khó ở thêm.

 

Mấy ngày , Cốc Nghị  vẫn luôn đều vô cùng tận tâm hướng dẫn viên. Làm tròn trách nhiệm chủ nhà,thậm chí còn thêm nhiều dịch vụ ngoài danh mục:

 

Đi dạo cùng, ăn cùng, chuyện cùng…

 

Nếu vì hôn nhân đồng tính hợp pháp ở Trung Quốc, thêm cách tuổi tác lớn, hơn nữa Hoàng Nguyên vốn là chồng, cha gia đình hòa thuận hạnh phúc; thì chắc tin đồn tình cảm của hai nó bay đầy trời .

 

Sau khi một nữa cúp máy, Hoàng Nguyên tiếc nuối thở dài:

 

- Tuệ nhi [Nhất định âm nhi nha! Cảm ơn!], , ở thêm chắc họ sắp kéo đến g.i.ế.c mất thôi!”

 

Sau khi hai quen , gọi tên đầy đủ thì xa cách, thế là cứ thuận miệng thế nào thì gọi .

 

Cốc Nghị gọi ông là lão Hoàng, còn Hoàng Nguyên trêu là Tiểu Cốc Tuệ*, gọn hơn nữa thành Tuệ nhi!

 

*Tiểu Cốc Tuệ: Do tên là Cốc Nghị nên Hoàng Nguyên liên tưởng tới "cốc tuệ" nghĩa là bông lúa. Chữ nhi trong Tuệ nhi chỉ cần cong lưỡi lên thành "er", như khẩu âm nặng của Bắc Kinh.

 

Theo vô Cốc Nghị phàn nàn, cái tên , cái ngữ điệu khác nào gọi con trai

 

Đừng đây mới là thứ hai hai gặp mặt mà đ.á.n.h giá. Tình cảm của họ thực chẳng hời hợt chút nào. Đến lúc chia tay , ai nấy đều chút luyến tiếc, nỡ rời.

 

Mấy ngày qua, Cốc Nghị dẫn Hoàng Nguyên ăn khắp nơi, tham quan danh lam, ăn đặc sản, đồ ăn ngon. Trước khi , cũng nên một kết thúc mỹ chứ?

 

nghĩ nghĩ thế nào cũng .

 

Nằm sô pha nghĩ nửa tiếng, ừm, !

 

Cốc Nghị vỗ vỗ vai Hoàng Nguyên:

 

- Bữa cuối mời chú ăn cái . Ở đó món salad ngon nhất thế giới.

 

Hoàng Nguyên bật :

 

- Cái gì mà "bữa cuối", chú còn c.h.ế.t nhé!

 

 

Được , lúc thấy Hoàng Nguyên sống sờ sờ bằng xương bằng thịt mặt, Nguyên Âu đúng thật là sững một thoáng.

 

Người sống đó!

 

Má ơi, căng thẳng quá giờ!

 

, đúng là như đoán. Sau mấy ngày album của ông tẩy não, Nguyên Âu thành công nhập hội fan của Hoàng Nguyên...

 

Cốc Nghị hớn hở giới thiệu hai :

 

- Tiểu Âu, đây là lão Hoàng. Lão Hoàng, đây là Nguyên Âu, bạn của cháu.

 

Hoàng Nguyên quanh tiệm bánh đưa tay:

 

- Xin chào, chú là lão Hoàng, Hoàng Nguyên.

 

Nhờ cái chất giọng pha lẫn Đài Loan với đủ vùng miền, câu lọt tai khác giống như “ là lão Vương Vương Nguyên”* hơn.

 

*Lão Vương Vương Nguyên: Hoàng là huáng, Vương là wáng, giống .

 

Nguyên Âu ngây , hồn thì vội rút tay về, lau áo mấy lượt, run run chìa tay bắt, xúc động :

 

- Có thể kí tên ạ?

 

Hoàng Nguyên bài hát trong tiệm, càng vui vẻ:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tiem-banh-ngot-sieu-sao/chuong-24.html.]

- Cháu thích nhạc của chú ?

 

- Thích ạ! Thích ạ! - Nguyên Âu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, căng thẳng cực độ.

 

Má ơi, xem cái kiểu tóc đ.á.n.h rối mà vẫn , cái khăn quàng sành điệu , cái giọng phổ thông chắp vá lơ lớ … thật là quá phong độ thôi!

 

-  Ê khoan ! Cậu đợi chút! - Cốc Nghị từ rút chân khỏi cơn chấn động, khó chịu - Cậu đây là chuyện gì thế hả? đây gì cũng gọi là nổi tiếng . Chúng quen lâu , từng xin chữ ký của hả?

 

Hoàng Nguyên phá lên , vỗ vai , cảm giác vô cùng thành tựu :

 

- Chàng trai trẻ, con đường của cháu còn dài lắm nha!

 

Thấy Cốc Nghị bày vẻ buồn bực, ánh mắt còn chút ấm ức, Nguyên Âu vội vàng giải thích:

 

- Thế mà cũng . Chúng quen lâu thế , cứ lượn mặt suốt thì xin chữ ký để gì chứ!

 

Sau một hồi ầm ĩ, Nguyên Âu rốt cuộc cũng chữ ký như ý nguyện. Thậm chí còn chụp hình chung với thần tượng duy nhất hiện tại của , cảm giác lâng lâng, mơ hồ.

 

Trời ơi, thần tượng thiện dễ gần. Không , rửa ảnh phóng to treo ngay phòng khách mới !

 

Hoàng Nguyên hơn bốn mươi, nhưng cực kỳ hảo ngọt, nhất là socola.

 

Ở Đài Loan vợ và quản lý trông coi, sang Đại Lục đến lượt Cốc Nghị canh chừng, suốt ngày mệt c.h.ế.t.

 

Chỉ cần lơ là, ông lén gặm thanh socola. Đại ca ơi, rõ ràng giọng hát , ăn cái cổ họng càng dễ đau hơn mà?!

 

Ngay khi bước Ngôi Nhà Bánh Ngọt, Hoàng Nguyên liếc tủ kính chứa bánh socola, donut, mười . Mãi đến khi Cốc Nghị kéo lên tầng hai, khuất tầm mắt mới đỡ.

 

Hoàng Nguyên âm thầm than thở:

 

- Đây đúng là tra tấn mà!

 

Cốc Nghị trưng vẻ mặt vô tội:

 

- Có ạ, cháu thật tình đề cử salad chỗ đó. Lát nữa chú ăn sẽ thật giả.

 

Hoàng Nguyên chợt vài tiếng, liếc về phía cầu thang, biểu cảm “đàn ông ai cũng hiểu”, nhỏ giọng trêu:

 

- Bạn hả?

 

Cốc Nghị nhướng mày:

 

- Cháu gì hết! - Rồi còn mặt dày vô sỉ thêm - Ăn đừng quên quảng cáo hộ nhé!

 

Hoàng Nguyên chỉ tay :

 

- Thằng nhóc !

 

Hai bàn nốt chuyện concert. Sau đó Cốc Nghị nhận điện thoại của Tống Chính.

 

- Đừng quên vé máy bay ngày đó! Nghĩ xem cần gì thì đưa danh sách.

 

Cốc Nghị ngẩn :

 

- Không ngày kìa ?

 

Tống Chinh ở đầu dây bên cạn lời:

 

- là tổ tông sống mà. Mấy hôm bắt đầu ngày kìa, ngày kìa. Cậu mãi chẳng vượt qua cái ngày , đúng

 

Cốc Nghị ngửa đầu suy nghĩ một lát, hình như đúng là chuyện thế thật, đành gật đầu:

 

- Được .

 

Tống Tranh giận đến bật :

 

- Được gì mà , chắc chắn! Sáng sớm ngày , sân bay đón !

 

Cốc Nghị "ừm" một tiếng:

 

- Mấy hôm nay em ở bên . Lát nữa em gửi địa chỉ cho , ờm, thế nhé.

 

Sau khi cúp máy, liền thấy Hoàng Nguyên đang , mắt đầy ý :

 

- Có việc ?

 

- Vâng. 

 

Hoàng Nguyên tiếp tục trêu:

 

- Không nỡ ?

 

Cốc Nghị chẳng hề ngần ngại, bĩu môi gật:

 

- Vâng, ạ.

 

Hoàng Nguyên vốn tưởng sẽ thấy hổ, thất vọng tràn trề. Ông tặc lưỡi lắc đầu:

 

- Haiz, đám trẻ bây giờ, đúng là khác...

 

Cốc Nghị mặc kệ ông , nghiêng đầu suy nghĩ một lát rảo bước góc tường gọi điện.

 

Nguyên Âu nhận điện thoại của còn cảm thấy kì lạ, ở ngay tầng mà còn gọi điện thoại gì chứ, đúng là lắm tiền sinh chuyện!

 

- Tiểu Âu, ngày quảng cáo, cả cả về chắc hơn nửa tháng đó. Nấu một chút đồ ngon tiễn !

 

Nguyên Âu hỏi:

 

- Đi thế?

 

- Đi Thanh Hải, còn ghé Thiên Sơn. - Cốc Nghị dựa lan can tầng hai, chống tay xuống, dáng điệu phong lưu hết mức, khiến mấy cô thiếu nữ phía thấy thì kích động đỏ bừng mặt, cả cũng run run như lên cơn.

 

Nguyên Âu chỉ “ồ” một tiếng, :

 

- Cậu mà còn thiếu ăn hả? Với , ăn một bữa thì cũng trữ nửa tháng.

 

Ai nha, Cốc Nghị thích mấy lời . Sa sầm mặt ngay lập tức, giọng chút âm trầm:

 

- Lúc cái họ Ngu , còn nấu cả bàn cho . bằng là thế nào?

 

Nguyên Âu dở dở , cái gì hả trời!

 

- Rồi, , . Vậy ngày mai ha, ăn gì nào?

 

Thế còn tạm chấp nhận chứ! Cốc Nghị âm thầm đắc ý, ngoài miệng tỏ rộng lượng:

 

- Tùy .

 

- Đừng cái kiểu đấy! - Vừa hai chữ Nguyên Âu thấy bực. Nói tùy chọn thế mới là khó nhất đó. Thường tùy chính là gợi ý cái gì cũng đều thích...

 

Cốc Nghị cô đột ngột đổi giọng giật , gãi gãi đầu, đó thăm dò hỏi:

 

- Vậy… thịt?

 

Nguyên Âu "ừm" một tiếng, cuối cùng nhắc nhở:

 

- Nói nha, sẽ nấu cơm nhà đó, món gì sang chảnh .

 

Chưa dứt câu, Cốc Nghị đáp:

 

- thích ăn cơm nhà!

 

Mấy món khách sạn, nhà hàng cao cấp ăn gần hai chục năm , chẳng thấy gì đặc biệt. Còn bằng mấy cái bánh bao Tiểu Âu !

 

Nguyên Âu thế, bỗng im lặng. Không hiểu , trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

 

Được , thì cơm nhà thôi.

 

Loading...