Tôi đem con búp bê trở lại phòng, đặt nó vào ngăn kéo tủ. Mắt nó vẫn mở trừng, như dõi theo từng bước chân tôi rút lui. Dù đã tự nhủ đó chỉ là một món đồ chơi, lòng bàn tay tôi vẫn lạnh toát như vừa chạm phải thịt người đã chết.
Tôi không ngủ được đêm đó.
Sáng hôm sau, mẹ bảo tôi ở nhà dọn phòng. Bà cần vào thị trấn mua vài thứ. Trước khi đi, bà đứng dưới chân cầu thang, liếc về phía cửa gác xép rồi quay sang tôi:
“Tuyệt đối không được lên đó, con nghe chưa?”
Tôi gật đầu. Nhưng mắt mẹ khi ấy không nhìn tôi – bà nhìn... đâu đó phía sau lưng tôi, một cách trống rỗng.
---
Khi mẹ đi khỏi, tôi dọn qua nhà bếp, rồi lang thang lên tầng hai. Trên hành lang, tôi sững người.
Ổ khoá trên cửa gác xép… đang mở.
Nó vẫn treo đó, nhưng không còn cài chặt. Cửa khép hờ, như thể vừa có ai đó lặng lẽ rời đi mà không đóng lại.
Tôi nuốt khan, trái tim đập rộn lên. Có thể mẹ quên khóa? Không – tôi nhớ rõ tiếng “cạch” của ổ khoá lúc bà đóng lại đêm qua. Vậy là ai đã lên đó?
Hay… cái gì đã xuống?
Tôi bước tới. Cửa hé mở, để lộ một cầu thang gỗ hẹp dẫn lên gác xép. Ánh sáng từ hành lang không chạm tới đỉnh thang, chỉ có bóng tối đặc quánh phía trên như miệng hang.
Tôi không biết điều gì đã khiến mình bước lên.
---
Gác xép phủ bụi dày đến nỗi mỗi bước chân đều để lại dấu rõ ràng. Trần thấp, chỉ vừa đủ để đứng cúi người. Không gian đặc quánh mùi tro cũ, mùi vải mục và… thứ gì đó giống như hơi thở của người vừa khóc lâu.
Ở chính giữa gác, một chiếc nôi gỗ nhỏ nằm im lìm. Sườn nôi nứt nẻ, có chỗ như bị đốt sém. Trên nôi phủ một tấm vải trắng ngả vàng, nhăn nhúm và lem lấm những vệt tròn nhỏ – giống như dấu tay trẻ con bằng than.
Tôi tiến lại gần.
Máy cassette đặt bên cạnh nôi, cũ kỹ, không cắm điện, nhưng… đèn báo vẫn sáng.
Tôi vươn tay, nhấc tấm vải khỏi nôi.
Không có gì bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieng-hat-trong-can-gac-xep/chuong-2-chiec-noi-trong.html.]
Chỉ là một cái nôi trống.
Nhưng dưới đáy nôi, ai đó đã nhét một quyển nhật ký mỏng, giấy ố vàng, mép cháy xém. Trên bìa đề hai chữ viết tay nguệch ngoạc: “Tháng cuối cùng”.
---
Tôi lật ra. Nét chữ ngoằn ngoèo, có chỗ nhòe nước. Là nhật ký của bà nội tôi.
“Đứa con thứ hai của mẹ sinh non. Một đứa khóc, một đứa im lặng. Bác sĩ bảo không cứu được. Mẹ ôm nó suốt ba ngày không rời.”
“Ba con muốn đem chôn, nhưng mẹ không cho. Mẹ nghe nó khóc đêm đêm. Nó chưa đi. Nó ở đây. Trong nôi. Nó cần mẹ.”
Tôi nuốt nước bọt. Bàn tay run lên. Dù không muốn, tôi vẫn đọc tiếp.
“Người ta bảo mẹ điên. Nhưng họ không nghe thấy tiếng nó. Nó hát. Nó cười. Nó gọi tên anh nó.”
“Đừng để tụi nó chạm vào nôi. Nó sẽ biết ai là m.á.u mủ thật sự.”
Tôi vội đóng sập nhật ký lại, tim đập dồn dập. Không gian gác xép bỗng trở nên… nghẹt thở. Không khí đặc lại, lạnh đi, như vừa bị rút hết oxy.
Tôi nghe thấy một âm thanh rất khẽ.
Một tiếng cót két nhẹ nhàng.
Chiếc nôi… đang lắc nhẹ.
Tôi lùi lại một bước. Cái máy cassette kêu “tạch”, rồi phát ra bản nhạc ru. Không lời. Âm thanh rè rè, nhưng vẫn rõ ràng.
Và tôi nghe thấy tiếng thì thầm trong tiếng nhạc – tiếng của một đứa trẻ:
“…anh hai…”
Tôi quay đầu bỏ chạy khỏi gác, tim đập như sắp nổ tung. Khi tôi xuống đến chân cầu thang, cửa gác đóng lại sau lưng một cách êm ái, không ai chạm vào.
Tôi đứng thở hổn hển giữa hành lang.
Trên sàn, con búp bê cũ nằm ngửa mặt, một tay duỗi thẳng ra… chỉ đúng về phía cầu thang gác xép.
---