Từ hôm đó, tôi khóa trái cửa phòng mỗi đêm. Không phải vì sợ ai vào, mà là sợ cái gì đó vẫn còn ở đây, chưa từng rời khỏi căn nhà này.
Tiếng hát ru vẫn xuất hiện vào khoảng 2 giờ sáng. Không đều, không dồn dập. Chỉ lặng lẽ như ai đó đứng xa xa, hát cho một đứa trẻ mà họ không được chạm vào.
Tôi giấu quyển nhật ký dưới giường, chưa kể với mẹ. Bà vẫn tránh ánh mắt tôi, cắm cúi nấu nướng, lau bàn thờ ba, và thường xuyên... nhìn trộm về phía cầu thang gác xép rồi quay đi rất nhanh.
Hôm đó, tôi lục tủ sách trong phòng ba. Ở ngăn dưới cùng, sau lớp báo cũ, tôi tìm được một xấp giấy tờ – mục nát vì ẩm.
Một tờ giấy khai sinh với phần tên bị rách nửa trên. Tôi căng tờ giấy lên dưới ánh sáng.
Họ tên: (bị cháy mờ)…
Ngày sinh: 17/02/19…
Con thứ: 1 trong 2
Giới tính: Nam
Tôi nín thở. "1 trong 2"? Ba tôi là song sinh?
Lật ra mặt sau, một chữ nguệch ngoạc bằng bút đỏ viết vội, gần như mờ đi vì nước:
“Không được khai. Mang đi rồi.”
---
Tôi cầm tờ giấy đi tìm mẹ. Nhưng bà không có nhà.
Hàng xóm gần nhất là một căn nhà nhỏ, cách rừng thông khoảng hai trăm mét – mẹ từng nói có “một bà lão già sống cô độc, không nên đến gần”.
Tôi vẫn tới.
Cánh cổng cũ mở ra với tiếng két dài lạnh gáy. Trong sân là mấy chậu cây khô queo. Một con mèo đen nằm gác lên bậu cửa, nhìn tôi bằng đôi mắt vàng vằn tia đỏ.
Bà Hường – người đàn bà mẹ từng nhắc đến – mở cửa. Mắt mờ đục, tóc trắng như tàn tro.
Khi nhìn thấy tôi, bà khựng lại, đôi mắt chớp liên tục, rồi thốt lên:
“Hiếu...? Thằng Hiếu hả?”
Tôi sững người.
“Cháu tên Khánh ạ... bà nhầm rồi.”
Bà Hường không trả lời. Bà kéo tôi vào nhà, đun ấm nước, tay run lẩy bẩy. Trên bàn là tấm hình cũ của gia đình tôi – bản đầy đủ.
Ba tôi đứng bên phải bà nội. Bên trái… là một đứa trẻ khác. Giống hệt ba. Nhưng ánh mắt thì khác. Mờ mịt và buồn sâu hun hút.
Tôi hỏi:
“Người này là ai?”
Bà Hường thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieng-hat-trong-can-gac-xep/chuong-3-ky-uc-bi-chon-giau.html.]
“Em nó. Thằng Hiếu. Sinh đôi với ba con. Nhưng yếu lắm. Từ nhỏ cứ ngồi một chỗ, không nói, không cười. Mẹ con nó bảo là đứa ‘có vấn đề’. Ông nội con không chịu được. Một hôm… tự nhiên bảo thằng bé c.h.ế.t rồi. Không ai thấy xác. Cũng không đám tang. Mà lạ lắm…”
Bà hạ giọng, mắt nhìn ra cửa sổ:
“Đêm nào nhà đó cũng có tiếng hát ru vọng ra từ gác. Mấy năm liền.”
---
Tôi rời khỏi nhà bà Hường khi trời sắp tối. Gió trong rừng thông hôm đó nghe như tiếng thì thầm không dứt.
Khi về đến nhà, mẹ đã về. Tôi đặt tờ giấy khai sinh và ảnh trước mặt bà. Bà im lặng một lúc rất lâu.
“Con... đã gặp ai chưa?” – mẹ hỏi.
Tôi gật.
“Con biết rồi. Hiếu là em sinh đôi của ba. Nhưng tại sao...?”
Mẹ không khóc, không phủ nhận. Bà chỉ nhìn tôi, đôi mắt chứa một thứ mệt mỏi tận đáy.
“Ông nội con mê tín. Ngày xưa thầy bói phán trong hai đứa, chỉ có một đứa được giữ. Một sống – một chết, nếu không... cả nhà tuyệt tự.”
Tôi nghẹn giọng:
“Rồi sao? Mọi người chọn em ba? Rồi giấu xác đi?”
Mẹ thở dài:
“Không ai dám nói gì. Nhưng... nó không chịu đi. Đêm nào cũng có tiếng khóc, tiếng gọi anh hai. Bà nội con thì điên loạn, cứ bồng cái nôi trống hát ru. Sau đó... gác xép bị khoá lại.”
“Bà để lại nhật ký. Nhưng mẹ không dám đọc hết. Chỉ nhớ một đoạn…”
Giọng mẹ nhỏ dần:
“Nó không cần ăn, không cần chơi. Nó chỉ cần được nhìn anh nó.”
---
Đêm đó, tôi nằm co ro, ôm con búp bê mẹ từng đưa. Dưới ánh đèn, tôi để ý: mắt trái của búp bê đã đổi hướng. Giờ nó nhìn thẳng vào tôi.
Gió thổi qua khe cửa. Rèm khẽ lay.
Rồi tôi nghe thấy tiếng hát.
Không chỉ từ gác xép.
Mà là ngay trong phòng tôi.
Bên tai tôi, giọng trẻ con thì thầm:
"Anh hai ơi... giờ em nhớ được rồi..."
---