Tôi không ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt, tiếng hát lại vang lên – không rõ ràng, không ồn ào, nhưng đủ để ruột gan tôi quặn lại. Mỗi câu ngân dài như được thốt ra từ một cổ họng khản đặc vì chờ đợi quá lâu.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với một vệt than đen in trên tay. Một dấu tay nhỏ, mờ, nhưng rõ năm ngón. Như thể có ai nắm lấy tay tôi trong lúc ngủ. Hoặc… không để tôi rời đi.
Tôi chạy xuống nhà tìm mẹ. Bà đang ngồi trước bàn thờ ba, tay cầm một khung hình mới.
Tấm ảnh gia đình.
Và lần đầu tiên, tôi thấy bức ảnh đầy đủ – bà nội, ba tôi, và đứa bé kia… Hiếu.
“Sao mẹ có ảnh này?” – tôi hỏi.
“Mẹ giữ lại một bản. Chỉ không muốn con thấy nó sớm quá thôi.”
“Tại sao? Tại sao mọi người lại chọn giấu em ấy?”
Mẹ nhìn tôi. Không giận. Không chối. Chỉ im lặng rất lâu, như đang đong đo từng mảnh ký ức trước khi lật ra.
“Vì nếu con biết sớm… con sẽ nhớ ra.”
Tôi khựng lại.
“Nhớ… cái gì?”
Mẹ đứng dậy, đi về phía tủ gỗ cũ trong góc phòng. Bà lấy ra một hộp gỗ nhỏ, khóa bằng chốt sắt. Khi mở ra, bên trong là một cuốn băng VHS, một bức ảnh siêu âm đôi thai, và… hai chiếc vòng tay sơ sinh – khắc tên: “Hiếu” và “Khánh”.
“Con... là song sinh.”
Tôi lùi lại. Trái tim đập mạnh, đầu tôi ù đi.
“Không… không thể nào. Con là con một…”
“Con bị tách khỏi em ngay khi sinh. Ba con đưa Hiếu đi trong đêm sau lời phán của ông nội. Nhưng khi con lên ba tuổi… con đã từng thấy em.”
“Chuyện đó… được chôn sâu trong trí nhớ con. Không ai nhắc đến. Không ai được phép.”
Tôi ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu. Những hình ảnh mơ hồ tràn về – một căn phòng tối, tiếng hát ru, một chiếc nôi đong đưa, và một đứa trẻ ngồi trong bóng tối gọi ‘anh hai’.
Tôi từng thấy nó.
Tôi từng chơi với em mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieng-hat-trong-can-gac-xep/chuong-4-me-toi-la-ai.html.]
Và rồi, một ngày, tôi không còn thấy nữa.
---
Tối đó, tôi quyết định xem cuốn băng VHS. Mẹ không ngăn. Bà chỉ ngồi lặng lẽ ở góc phòng, tay nắm chặt chiếc vòng tay nhỏ khắc tên Hiếu.
Màn hình nhiễu. Rồi hiện lên hình ảnh quay tay – nhà cũ, trước gác xép. Một người phụ nữ ôm đứa bé, hát ru khe khẽ. Bà nội tôi.
Kế bên, một cậu bé khác đứng bám tay vào khung cửa, mắt mở to, nhìn vào chiếc nôi.
Tôi.
Bà nội quay lại nhìn vào máy quay, đôi mắt sưng đỏ, và nói một câu – rõ ràng, chậm rãi:
“Nó không c.h.ế.t đâu. Nó chỉ chưa được gọi tên. Đừng để thằng Khánh quên em nó…”
Máy quay rơi xuống đất. Khung hình chao đảo.
Đoạn cuối cuốn băng, chỉ còn tiếng gió rít và tiếng nôi lắc cọt kẹt.
---
Tôi quay sang mẹ.
“Con sẽ không để nó bị quên nữa.”
Bà không nói gì. Nhưng tôi thấy mắt bà long lanh – lần đầu tiên kể từ sau đám tang của ba.
Tối đó, tôi trở lại gác xép.
Ổ khoá đã tự mở từ bao giờ. Cửa khẽ kêu cót két khi tôi đẩy vào.
Chiếc nôi vẫn ở đó, lặng lẽ, như chưa từng rời đi. Bên trong là con búp bê rách miệng – lần này, đã được khâu lại bằng chỉ đỏ. Tay nó ôm chặt một mảnh ảnh bị xé – phần còn lại của tấm hình gia đình.
Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc vòng tay khắc tên Minh vào trong nôi.
Và lần đầu tiên… gác xép không có tiếng hát.
Chỉ có tiếng thì thầm lặng lẽ trong tim tôi:
“Em đã từng ở đây. Em đã từng là một phần của gia đình này. Và em sẽ được nhớ đến.”
---