Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhiều năm sau, căn nhà gỗ giữa rừng thông vẫn đứng đó.
Mái nhà mục nát, cửa sổ sập xuống, và cánh cửa gác xép thì luôn hé mở, bất kể gió hay bão. Không ai ở. Không ai đến. Người dân trong vùng bảo rằng nơi đó không yên được.
Những đứa trẻ đi ngang thường kể rằng chúng nghe thấy tiếng hát ru vọng ra mỗi tối trời mù sương. Nhưng không ai nhớ rõ giai điệu. Và không ai có thể hát lại lời.
---
Một ngày mùa đông, có người quay lại.
Là một thanh niên tầm hai mươi bảy tuổi, dáng người cao gầy, đeo khẩu trang đen, tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ. Anh không nói gì với hàng xóm, chỉ để xe máy bên ngoài, đi bộ xuyên qua rừng thông.
Lặng lẽ.
---
Anh bước vào căn nhà cũ – giờ chỉ còn là xác gỗ đen sì. Bước chân vang lên giữa những khoảng ký ức bị lãng quên.
Anh trèo lên gác xép, bước qua tấm ván lỏng lẻo, và đặt chiếc hộp gỗ vào giữa căn phòng.
Trong hộp là:
• Một tấm hình chụp đôi vòng tay sơ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieng-hat-trong-can-gac-xep/ngoai-truyen-hop-nhac-khong-loi.html.]
• Một bản sao giấy khai tử.
• Và chiếc hộp nhạc cổ, khi mở ra chỉ phát một đoạn giai điệu ngắn – không lời.
Anh ngồi bên chiếc nôi gãy nát, nhắm mắt, để giai điệu vang lên lần cuối.
“À ơi… m.á.u ngừng chảy, gió thôi lùa, không còn ai hát nữa…”
Một tiếng thở dài vỡ ra trong căn gác.
Rồi im lặng.
---
Người ta bảo sáng hôm sau, trong căn nhà đó không còn lạnh nữa.
Không có tiếng hát. Không có bóng người.
Chỉ có một mảnh giấy ai đó viết tay, treo bên nôi bằng ghim gỉ:
“Đứa trẻ được chọn cuối cùng cũng nhớ ra người bị quên.”
---