Mộ Dung Thiết Chùy cố chấp , thấp giọng:
“Không ngày nào cũng mang.”
“Với chỉ là tặng cô, mong báo đáp gì.”
Ta tức quá hóa hổ, nhào tới kéo tay áo lôi hậu viện.
Lúc da thịt chạm , cứng đơ cả ,
các bó cơ tay căng lên như tảng đá,
chỉ như khúc gỗ để mặc kéo , giống hệt cô dâu nhỏ ức hiếp.
Ta bộp một tiếng mở khóa cửa sân, chỉ góc tường.
Ở đó một chuồng gỗ, nhốt hai con gà rừng đang nghênh ngang xoay vòng,
bên cạnh vài con thỏ trong lồng gỗ đang lười biếng ngủ.
Chợt ngửi thấy mùi “kẻ địch”, con gà đầu đàn đập cánh kêu to,
định bay khỏi chuồng mổ , ai ngờ đập thẳng đầu rào.
Mộ Dung Thiết Chùy ngơ ngác .
Ta buông tay, thở dài oán thán:
“Ta thịt gà.”
Khi còn nhỏ, nhà họ Triệu nghèo đến mức nuôi gà để ăn thịt,
một con mái đẻ trứng còn quý hơn cả con gái trong nhà.
Ai dám động gà thì đánh gãy chân là cái chắc.
Về trở nhà họ Lục, cung, càng chẳng cơ hội động đến.
Ta thật sự là .
Hàng mi dài của khẽ run, trong mắt hiện lên mấy phần hối ,
trịnh trọng xin :
“Là của .”
Như thể hạ quyết tâm, bảo phòng nghỉ ngơi,
còn thì rút đao về phía chuồng thú.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sau một trận gà bay thỏ chạy, hậu viện mới yên ắng trở .
Thêm một nén hương, gõ cửa phòng.
Ta bước , lũ gà thỏ biến mất.
Sân viện sạch sẽ bóng loáng, còn một giọt m.á.u cọng lông nào.
Cỏ dại giữa kẽ gạch đá còn vương giọt sương long lanh, sinh khí dạt dào.
Thịt sắp gọn trong các giỏ tre, da lông thì giặt sạch, phơi khung.
Mộ Dung Thiết Chùy còn ướt đẫm,
qua lớp áo mỏng ướt sũng, thể thấy rõ hình rắn chắc,
vòng eo thon gọn, bắp đùi khỏe mạnh.
Ta vội đầu , dám lâu, mặt nóng bừng, tim đập rộn.
Khó xử mở miệng:
“Hôm nay… phiền .”
Hắn ánh mắt sáng rỡ, vắt áo :
“Không phiền chút nào. Có gì cô cứ gọi !”
Ta nổi nữa, gọi :
“Cởi áo , nhóm bếp hong cho khô.”
Mộ Dung Thiết Chùy mặt đỏ đến mang tai, liên tục lắc đầu:
“Không cần… , về !”
Nói lao khỏi cửa.
Ta thấy thế bật , thầm nghĩ:
Ta cũng yêu quái ăn thịt , trốn gì mà trốn? 😌
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-man-tuc-an/5.html.]
11
Ngày tháng cứ thế trôi qua lặng lẽ, khi suôn sẻ khi gập ghềnh.
Xuân đến hạ, hạ qua thu.
Chớp mắt… là tiết thu sang.
Thương nhân qua trong thành vội vã ngược xuôi,
song ngại ghé thử khẩu vị đặc sản Dương Châu.
Việc ăn của càng ngày càng khấm khá.
Thực khách từng nếm qua truyền miệng ,
mười kể trăm , dần dà…
Biển hiệu “Kim gia Tảo Thực” cũng bắt đầu đến.
Có ít đều —
ở chợ Đông một vị Kim nương tử, một tay nấu canh dê tuyệt hảo,
gói nhân bánh khéo tay đến độ khiến ăn mãi chán.
Ta dần quên những tháng ngày cũ, bắt đầu dốc lòng sống cho hiện tại.
Bình dị mới là phúc phận chân thật.
“Kim nương tử, cho hai cái bánh bao nhé!”
“Chủ quán ơi, một bát bánh hấp nước dê!”
“A đây!”
Ta mỉm rạng rỡ đáp lời, thuần thục nhào bột, chia viên, thả nồi,
từng động tác như nước chảy mây trôi.
Khách quen phía an vị.
Lúc , phía một thiếu nữ khoác áo choàng đen vải gai bước tới.
Thân hình cao gầy, vành mũ kéo thấp vặn che khuất khuôn mặt.
Vừa định mở lời hỏi nàng ăn gì.
Nàng sải bước lên một bước, vén mũ choàng, lạnh nhạt mở miệng.
Thanh âm của nàng đặc biệt, mang theo âm sắc dị vực,
chỉ cần qua một là cả đời khó lòng quên .
“Lục Chiêu Nghi, lâu gặp.”
Hai mắt trợn trừng, như sét đánh giữa trời quang.
Chiếc bát sành trong tay rơi đánh choang xuống đất,
vỡ tan từng mảnh.
12
Chuyện phủ Anh Quốc công đón con gái ruột trở về, kỳ thực cũng rêu rao rộng rãi.
Suy cho cùng, việc con gái thật của một vị công tước nhất phẩm nhũ mẫu tráo đổi, truyền ngoài sẽ chỉ khiến Anh Quốc công mất mặt, trở thành trò cho thiên hạ, mắng là dạy , trị nhà nghiêm.
Họ bèn đối ngoại tuyên rằng bẩm sinh thể nhược, mệnh cách bất , từ nhỏ đưa đến Phật tự tĩnh dưỡng, mãi gần đây mới đón về.
Sóng gió bên ngoài nhất thời ảnh hưởng tới .
Việc quan trọng nhất lúc , chính là học quy củ.
Thân mẫu – tức phu nhân Anh Quốc công – sai một ma ma hồi môn bên dạy cặn kẽ, ít nhất học một tháng mới thể ngoài gặp khách.
Đầu tiên, thấy gọi "cha ", mà gọi "phụ ", "mẫu ".
Tiếp đến, cử chỉ thường ngày đều đoan trang, tao nhã, bước gấp gáp, hấp tấp.
Khi dùng bữa, để lộ răng, phát tiếng nhai, thìa múc canh chạm thành bát, đũa gõ mâm cũng là thất lễ.
Đối nhân xử thế tự nhiên hào sảng, thất lễ mất oai.
…
Ta .
Từ nhỏ quen chân trần chạy nhảy, to hồn nhiên, ăn uống thì tranh thủ vơ vét thứ thể nhét miệng.
Ma ma dạy đau đầu đến lẩm bẩm than mãi:
“Không mong tiểu thư học đến mức bước uyển chuyển như Đại tiểu thư, chỉ cầu học những điều cơ bản, bằng lấy chồng cho yên tâm đây…”