Ta luống cuống đóng cửa tiệm, mời nàng vào trong nói chuyện.
Lệ phi cười thoải mái, ánh mắt, chân mày đều toát lên vẻ tự do.
Nàng vô cùng tự nhiên dạo quanh một vòng, khen ta chọn nhà giỏi.
Cuối cùng còn vỗ tay, trấn an ta:
“Ta không phải tới bắt ngươi. Giờ ta cũng chẳng còn là phi tử của hoàng đế nữa, cứ gọi ta là A Di Lan là được.”
A Di Lan cười tủm tỉm đưa cho ta một xấp ngân phiếu.
Thấy mắt ta tròn xoe, nàng dứt khoát xòe tay:
“Đây là Kim hoàng hậu nhờ ta mang cho ngươi. Đừng đưa lại cho ta, ta sắp về quê rồi, tiền Đại Chu của các ngươi ta chẳng dùng được nữa.”
Nàng kể, sau khi ta “chết”, hoàng đế lập tức hạ chỉ triệu Lục Chính Nguyệt – người mới thành thân đã góa – tiến cung, phong làm Thần phi.
Từ đó trong cung mỹ nhân lu mờ, một mình Thần phi độc chiếm ân sủng.
“Còn phải cảm ơn tỷ tỷ ngươi đã hấp dẫn được ánh mắt hoàng đế, ta mới có cơ hội thoát ra.”
Nàng lười biếng ngả người trên ghế tre, như con báo đang cuộn mình phơi nắng.
Ta không hỏi A Di Lan rốt cuộc ra cung bằng cách nào, nàng cũng chẳng hỏi ta làm sao c.h.ế.t rồi lại sống.
Nàng chỉ ăn một bữa cơm ta nấu, rồi đội mũ trùm lên, ung dung bước ra khỏi thành.
Nắng thu rải trên vai nàng, óng ánh như áo vân hà khoác trên người, sẵn sàng giương cánh bay cao.
“Lục Chiêu Nghi,” nàng nói vọng lại,
“Kim hoàng hậu nhờ ta nhắn ngươi một câu.”
“Bà ấy chỉ mong ngươi được hạnh phúc.”
17
Ngày lập đông, tuyết lớn như lông ngỗng rơi trắng cả thành Dương Châu.
Mái ngói xanh đen phủ một lớp trắng mỏng, rồi dày dần lên, con mèo ngói ngẩng đầu ưỡn ngực, ngày một tròn trịa, như khoác lên lớp áo mới.
Gió thổi qua, tuyết rơi lả tả trên đầu người qua lại, kéo theo mấy tiếng hốt hoảng bật thốt.
Tường đỏ viền tuyết trắng, từng mảnh vụn rơi như ngọc, đẹp đến ngây người.
Trong tiết trời này, ai nấy đều sẵn lòng bỏ tiền ra mua một bát canh thịt nóng hổi để sưởi ấm thân mình.
Vừa ăn một miếng, đã thấy lục phủ ngũ tạng ấm lên, tay chân nóng ran, cả người đều ấm áp dễ chịu.
Hôm nay buôn bán tốt lạ thường.
Chưa đầy một canh giờ, hàng hóa chuẩn bị từ sớm đã bán sạch, chỉ còn lại một bát canh dê đang được giữ ấm trên bếp.
Ta lật bảng hiệu sang mặt “đóng cửa nghỉ”, chỉ chừa một khe ở cửa bên.
Tựa vào cạnh bếp, tay cầm quạt tre phe phẩy lửa.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa gỗ vang lên tiếng “két” nhẹ.
Một người đàn ông đẩy cửa bước vào.
Tuyết còn đọng trên vai, đường nét gương mặt bị ánh nến làm mềm mại, đôi ủng lông sờn cũ sột soạt giẫm qua ngưỡng cửa, để lại vết nước loang loáng.
Ta chỉ tay vào bát canh dê còn lại, bảo hắn tự lấy.
Hắn vẫn như thường ngày, lặng lẽ trả tiền rồi ngồi xuống ăn, chỉ là khi đứng dậy, vật hắn đưa cho ta không phải thú săn, mà là một tấm da cáo trắng đã được thuộc kỹ.
Ta nhướng mày, không từ chối, nhận lấy và lật qua xem kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-man-tuc-an/9.html.]
Là một tấm da tốt có thể bán được mấy chục lượng bạc, đầu ngón tay lướt qua lớp lông mượt mềm phục tùng, màu không hoàn toàn trắng muốt, mà đầu sợi lông còn lấp lánh ánh vàng nhạt.
Mộ Dung Thiết Chùy thấy ta nhận đồ, liền thu dọn bát đũa chuẩn bị rời đi.
“Này!” Ta gọi giật lại, chống cằm hỏi, “Huynh muốn lấy vợ không?”
Mộ Dung Thiết Chùy cứng người tại chỗ, đột ngột xoay người, bước loạng choạng trở lại, lắp bắp đáp:
“Muốn! Nếu bà chủ bằng lòng gả cho ta…”
Có ai lại chỉ vì một câu hỏi bâng quơ liền thốt ra hết lời thật lòng như thế?
Ta đứng dậy, bước đến trước mặt hắn.
Ta tiến một bước, hắn lùi một bước.
Cho đến khi lưng hắn chạm tường, không còn đường lui, ta mới dừng lại, nhìn hắn nói:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Đừng gọi ta là bà chủ nữa. Ta tên Kim Tiểu Mãn.”
“Huynh thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Ta nhỏ giọng nói cho hắn biết:
“Ta từng có chồng rồi.”
Thiết Chùy lập tức bước lên một bước, vội vàng nói:
“Ta không để ý!”
Ta nhìn khuôn mặt góc cạnh hiện rõ trước mắt, chớp mắt một cái.
Hắn bỗng ý thức được khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào.
Khuôn mặt ngăm ngăm đỏ ửng lên, hoảng loạn lui ra sau —
“Rầm!” một tiếng đập vào tường, làm mấy con chim đậu trên đầu tường sợ hãi bay đi, kéo theo một trận tuyết rơi.
Ta bật cười khúc khích.
Ngẩng tay, ta chầm chậm gỡ chiếc khăn che mặt đã đeo suốt bao lâu.
Sờ vào vết sẹo mảnh dài, hơi gồ lên, kéo ngang gò má trái.
Khẽ hỏi hắn:
“Ta trông như vậy, huynh vẫn bằng lòng sao?”
Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, hàng mi khẽ run lên.
Đôi mắt nâu sẫm dâng đầy hơi nước — nhưng thứ đang cuộn trào trong đó không phải ghê tởm,
Mà là xót xa.
Giọng hắn run run, như đang chạm vào món đồ sứ dễ vỡ, đưa tay ra phía ta:
“Đây… là ai làm ra vậy?”
Ai làm ra?
Ta nhớ lại buổi săn thu năm đó.
Quý phi phóng ngựa như bay, giữa tiếng trầm trồ tán thưởng của bao người, lao thẳng về phía khán đài.