Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Thử Thách Rước Dâu (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 11:15:10
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Toàn bộ người ở đó khi nghe câu này mà như hoá đá, im lặng đến nghe được tiếng hít thở. Tất cả đều kinh ngạc không thể tin được.

"Con mẹ nó! Đây là cái gì thân phận" Đổng Vân chửi một câu, vì cái này khác gì nói Hạ Linh còn cao hơn bọn họ một bậc.

Thanh Sơn cũng phản ứng lại, hắn nhìn gia gia mình mà khoé miệng giật giật nói: "Gia gia, người có phải nói đùa không ạ, sao Hạ Linh cô nương lại có thể là tỷ tỷ con được"

Thanh Phụng lão nhân trừng mắt nói: "Mẫu thân của Hạ Linh là Nhạc Hồng Dao từng cứu mạng ta và lão Tiêu, khi đó hai người bọn ta còn đang vật lộn chưa có gia sản như bây giờ, vậy lên đã ngỏ ý kết bái với nàng ấy. Lấy lão Tiêu là huynh trưởng, ta thứ hai, Nhạc Hồng Dao là tam muội"

Việc này nói ra khiến mọi người đều hiểu rõ, ba người kết bái huynh muội thì đương nhiên con cháu sau này cũng có quan hệ với nhau. Hạ Linh là con gái của Nhạc Hồng Dao lên thân phận thấp hơn xíu so với con trai của Thanh Phụng lão nhân là Thanh Nhạc Hoà.

Còn Thanh Sơn thấp hơn, nhưng so độ tuổi thì hơn Hạ Linh, xem ở mặt mũi của thằng cháu lên Thanh Phụng lão nhân chỉ bảo gọi tỷ tỷ đã tốt lắm rồi.

"Haha hoá ra là vậy, thế Tiêu Ân cũng phải gọi là tỷ tỷ a" Đổng Vân kéo Tiêu Ân lại vỗ vai cười lớn.

Tiêu Ân đỏ mặt, nhìn Hạ Linh cười ngượng nói: "Hạ Linh tỷ"

Thanh Sơn vẻ mặt ảo não, nhưng bị gia gia trừng lên đành nhìn Hạ Linh mà nói: "Hạ Linh tỷ"

Hạ Linh khẽ cười, nàng đều biết hết mấy việc này, từ lúc mới gặp Thanh Sơn đã biết được hắn là cháu của Thanh Phụng lão nhân. Vậy lên nàng luôn từ chối hắn giúp đỡ chuộc thân hộ, vì nàng cần đệ đệ mình ra tay thì quá mất mặt rồi.

"Thanh gia gia, Tiêu gia gia!" Hạ Linh cũng hướng hai vị lão nhân cúi đầu hành lễ.

Rồi nàng quay ra nhìn Thanh Nhạc Hoà, hiển nhiên vị gia chủ này và nàng địa vị giống nhau, nhưng mà thôi vì giữ thể diện cho y lên Hạ Linh khẽ cười nói: "Tiểu muội Hạ Linh bái kiến Nhạc Hoà huynh"

Thanh Nhạc Hoà cũng gật đầu cười ngượng nói: "Hạ Linh muội sau này có gì khó khăn cứ nói, ta nhất định giúp đỡ hết mình"

"Vậy đa tạ Nhạc Hoà huynh, mấy hôm trước tới dược phường của Thanh gia mua ít dược liệu vẫn còn nợ chút tiền, hihi, làm phiền huynh rồi"

Nhìn nụ cười của nàng thì Nhạc Hoà biết không phải chút tiền, nhưng lời nói rồi có thể rút lại sao được, nếu không mặt mũi gia chủ của hắn sau này ném đi đâu, vậy lên dù tâm đau nhưng vẫn sai người mai cầm tiền đi trả.

"Được rồi mọi người mau ngồi xuống đi" Thanh Phụng lão nhân cười nói.

Mọi người đều ngồi về vị trí của mình, Hạ Linh địa vị ngang hàng Nhạc Hoà lên ngồi gần hai vị lão nhân.

Buổi tiệc mừng thọ diễn ra trong vui vẻ, các con cháu trong nhà thay phiên nhau lên chúc thọ Thanh Phụng lão nhân.

"Kính chúc gia gia vạn thọ kim an, đây là quà mừng tôn nhi chuẩn bi cho người, một bức Vạn Thọ Đồ ạ" Thanh Sơn bảo người mở rộng bức tranh ra cho mọi người xem.

Đây là một bức tranh viết từ vạn chữ thọ ghép lại với nhau tạo lên một chữ Thọ lớn, bốn phía thêu hình loan phụng màu vàng rực rỡ. Dù là buổi tối nhưng quan khách đều trầm trồ khen ngợi.

"Đẹp, thật sự rất đẹp"

"Nét chữ thật uyển chuyển và tinh tế, trình độ thư pháp của Thanh đại thiếu gia ngày càng cao a"

"Ngươi nhìn, bức Vạn Thọ Đồ này so với bức của danh sĩ Triệu Phục ở kinh đô cũng là một chín một mười á"

"Thanh Phụng lão nhân quả là có được một đứa cháu tốt"

Nghe bốn phía tán dương tôn nhi mà Thanh Phụng lão nhân rất vui, cười lớn liên tục nói tốt, sau đó lão thưởng cho Thanh Sơn một túi gầm lí xì rồi để Thanh Sơn trở về chỗ.

Những người khác tiếp tục lên chúc thọ, mỗi người sau khi giới thiệu về quà mừng của mình xong đều được Thanh Phụng lão nhân thưởng cho một túi gấm lì xì, ngay cả Nhạc Hoà cũng được phụ thân mình cho khiến mọi người cười phá lên.

Cuối cùng là Hạ Linh, nàng đi lên khẽ cười nói: "Tôn nữ chúc Thanh gia gia phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, trăm năm bình an, phúc phận ngàn đời!"

Nói xong nàng lấy ra một hộp nhỏ được bọc giấy màu khá xinh, đi tới trước bàn của Thanh Phụng lão nhân mở ra.

"Đây là mấy viên đan dược cháu luyện, có tác dụng bồi bồ sức khoẻ, giúp khí huyết lưu thông tốt hơn, ngoài ra bên trong còn dùng các loại thảo dược tự nhiên giúp thanh lọc độc tố trong người"

Thanh Phụng lão nhân hơi kinh ngạc rồi cũng cười cười gật đầu nói: "Quả nhiên giống tam muội, tài luyện đan và ý thuật của con đã học được mấy phần rồi?"

"Mới ba phần, khi mẫu thân bị hại đã giấu đi bản ghi chép về y thuật cả đời của người, vậy lên cháu chưa thể học hết!" Hạ Linh nói đến đây mà vẻ mặt tiếc nuối cùng buồn bã.

Nàng biết rõ bản ghi chép đó được cất giấu ở mật thất trong nhà, nhưng nay không thể về lên nàng tạm thời chỉ dựa vào mấy điều mẫu thân dạy khi xưa mà tự học tập y thuật của mình.

Nhưng khi vào tai mấy người ở đó thì ai cũng kinh hãi, họ đều đã biết độc Ô Vân của Đổng Văn Duẫn là do Hạ Linh chữa trị. Đây là kịch độc nổi danh trong thiên hạ, ngay cả Yến đại phu mệnh danh là ý thuật cao siêu cũng phải tự nhận mất ba ngày mới chữa được.

Hạ Linh chỉ mất một ngày!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/thu-thach-ruoc-dau-1.html.]

Thậm chí không lưu lại di chứng hay tổn thương gì, Yến đại phu đã sớm phát điên đi tìm Hạ Linh, còn không tiếc trăm, ngàn lượng muốn bái sư học đạo mà đến nay vẫn chưa thấy hồi âm.

Đây mới chỉ là ba phần, vậy học hết cuốn ghi chép kia chẳng phải thành thần y chữa bách bệnh sao?

Quá ghê gớm, quá kinh người!

"Cháu từng buồn, ta sẽ sai người đi tìm về cho cháu" Tiêu Cần bên cạnh trầm giọng nói.

Bộ dạng nghiêm túc và giọng nói kiên định của lão khiến quan khách biết Tiêu lão thái gia muốn ra lực thật rồi. Lão thái gia đã động tay thì Tiêu gia sẽ dốc hết sức làm việc, chuyện tìm được hay không chỉ xem vấn đề thời gian.

"Không cần cháu muốn tự lấy về"

Đồ của mẫu thân nàng sẽ tự cầm chứ không muốn nhờ ai cả.

Bữa tiệc tiếp tục trong tiếng cười đùa và náo nhiệt, chỉ mãi khi tiếng kẻng báo thời điểm giới nghiêm thì mọi người mới lần lượt cáo biệt ra về.

Hạ Linh cũng không ngoại lệ, dù được Thanh Phụng lão nhân mời ngủ lại nhưng nàng đã quen cái giường ở Kim Ngọc Lầu rồi, vậy lên viện lý do Cao Thị không cho qua đêm bên ngoài mà rời đi.

"Thanh Sơn, tiễn Hạ Linh cho ta" Thanh Phụng lão nhân trầm giọng nói, lão hơi vỗ vỗ vai Thanh Sơn rồi chống quải trưởng trở về phòng.

"Đổng Vân, theo ta về!" Đổng Văn Duẫn túm cổ áo thằng con trai lôi đi, tên tiểu tử này nãy chúc thọ nói toàn mấy thứ linh tinh khiến hắn xấu hổ đỏ cả mặt, về nhà phải cho một trận mới được.

Tiêu Ân bên này cũng phải theo Tiêu lão thái gia trở về, ban đầu hắn còn muốn đi tiễn Hạ Linh nhưng sau khi bị Tiêu Cần gõ cho hai cái mới ôm đầu mếu máo, im lặng đi theo người Tiêu gia về.

Chỉ còn mỗi Thanh Sơn và Hạ Linh, hai người song vài một đường ra bên ngoài, chỉ là bầu không khí im lặng khiến cả hai ngượng ngùng hơi cách xa nhau.

"Ngươi chắc có nhiều điều muốn nói lắm nhỉ?" Hạ Linh mở lời trước.

Thanh Sơn gật đầu, hắn quả thực có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết phải nói từ đâu và như nào.

"Lời của gia gia cũng không cần để ý, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ không phải tỷ đệ gì" Hạ Linh khẽ nói, hơi xích lại gần Thanh Sơn.

Nhưng nàng càng nói khiến hắn càng khó xửa hơn, bởi vì Hạ Linh gọi Thanh Phụng lão nhân là gia gia, đây coi như chấp nhận thân phận tôn nữ rồi. Dù hai người khác họ nhưng liệu có cơ hội sao?

Gia gia, phụ thân và người Thanh gia đã công nhận nàng là nửa cái Thanh gia. Hắn mặc dù là đại thiếu gia nhưng quy tắc gia tộc không cho kết phu thê với người trong nhà, đây khác gì chặt đứt con đường của hắn đối với Hạ Linh.

Vậy lên Thanh Sơn rất khó xửa không biết làm sao. Hạ Linh đã là người Thanh gia, hắn có thể bỏ qua lời của gia gia không gọi nàng là tỷ tỷ được sao? Không thể.

Nhưng tình cảm của hắn phải ném đi đâu đây, Hạ Linh là nữ nhân hắn thích, nàng dù là kĩ nữ nhưng hắn không quan tâm, ngay từ những ngày đầu đã muốn cưới nàng rồi.

"Hạ Linh" Thanh Sơn khẽ gọi.

Hạ Linh quay sang, thấy khoé mắt của hắn đã đỏ hoe được bao phủ bởi giọt nước ấm thì sững người, sau đó nàng mỉm cười đưa tay lau nước mắt cho hắn, xoa nhẹ đầu hắn, dáng vẻ ân cần giống như tỷ tỷ an ủi đệ đệ vậy.

"Ta biết ngươi thích ta, vậy chi bằng nói ra đi, hét thật to vào, nếu muốn theo đuổi một người thì cứ cam đảm mà đứng trước mặt người đó mà nói" Hạ Linh nói, ánh mắt nhìn Thanh Sơn với vẻ mong chờ.

"Hạ Linh, ta thích muội, ta muốn cưới muội làm thê tử"

"To nữa lên, chưa ăn cơm sao"

"Hạ Linh, ta thích muội, ta muốn cưới muội làm thê tử!"

"Ngươi nói nhỏ vậy ai nghe được, nói to lên, cho thiên địa nghe thấy"

"Hạ Linh, Ta Thích Muội, Lấy Ta Nhé!"

Thanh Sơn lấy hết sức hét thật to, tiếng nói vang vọng khắp trời cao kéo dài cả chục dặm. Hạ Linh hài lòng, người theo đuổi nàng phải có khí phách như vậy á.

"Ba năm, nếu trong ba năm huynh có thể đạp Lễ bộ thượng thư xuống và ngồi vào đó, ta sẽ đồng ý lấy huynh"

Hạ Linh cười cười coi như chấp nhận lời cầu hôn của Thanh Sơn, còn kia là thử thách nàng dành nam nhân của nàng, nếu thông qua được mới có tư cách rước nàng về dinh.

"Lễ bộ thượng thư!" Thanh Sơn kinh hô, đây là đại quan tam phẩm á đâu phải nói muốn đạp là đạp xuống được.

"Huynh không làm được?"

"Haha có gì khó, ba năm sau Lễ bộ thượng thư phải đổi thành Thanh Sơn này!"

Loading...