Vân Niệm đặt chiếc hũ sứ tay : “Cái là Tam sư mang từ Giang Nam về cho , ăn là tan ngay trong miệng, ngọt lắm đấy!”
Chiếc hũ sứ tuy lớn nhưng chứa đầy những viên kẹo tròn trịa, long lanh trong suốt, dường như mang theo vị ngọt ngào đặc biệt khiến dù cách một đoạn vẫn ngửi thấy mùi hương .
Vẫn độc, chỉ là kẹo bình thường.
Vân Niệm vẻ mặt đầy nghiêm túc : “Trong túi Càn Khôn của mứt quả, Tạ sư nếm thử kẹo mật xem , ăn một viên là miệng sẽ hết đắng ngay.”
Tạ Khanh Lễ xưa nay vốn chẳng ưa gì mấy thứ ngọt ngấy , cũng còn là trẻ con nữa.
Hắn đẩy hũ kẹo đang cầm trong tay về phía nàng: “Vân sư tỷ, cần .”
Hệ thống vang lên trong đầu nàng: [Tạ Khanh Lễ sống ở cửa thứ mười hai khổ sở, sư của đôi khi còn cố tình bỏ đồ bẩn cơm canh cho nên sẽ nhận đồ ăn ngoài đưa .]
Vân Niệm ánh mắt ôn hòa nhưng xa cách của thiếu niên.
Nàng hiểu .
Đứa trẻ đáng thương sợ nàng hạ độc.
Tạ Khanh Lễ bắt gặp ánh mắt tràn ngập tình thương của Vân Niệm: “?”
Nàng đang cái vẻ mặt gì ?
Vân Niệm thu hũ kẹo về, nhón lấy một viên bỏ miệng nheo mắt đầy thỏa mãn:
“Đệ nếm thử một viên , thật sự ngọt.”
Tạ Khanh Lễ vẫn từ chối: “Vân sư tỷ, ...”
Hắn mới hé môi, thiếu nữ mặt nhanh như chớp nhón lấy một viên kẹo khác đút thẳng miệng .
Viên kẹo quả nhiên tan ngay nơi đầu lưỡi, vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, tức khắc xua tan vị đắng ngắt của bát t.h.u.ố.c ban nãy.
Giống như vị kẹo mạch nha từng ăn nhiều năm về .
Đã bao nhiêu năm từng nếm vị ngọt.
Khóe mắt đuôi mày Vân Niệm đều ánh lên nét , trông nàng hệt như một con hồ ly tinh quái: “Thế nào, ngọt ?”
Yết hầu Tạ Khanh Lễ khẽ chuyển động, viên kẹo tan giữa môi răng.
Rất ngọt, là vị đào.
Ngọt đến mức khiến cổ họng khé cũng chẳng hiểu nàng thích mấy thứ đến thế.
Hắn thu tầm mắt mỉm : “Vâng, ngọt, đa tạ Vân sư tỷ.”
Vân Niệm xua tay tùy ý bắt đầu lục lọi trong túi Càn Khôn, biến cái túi vốn lộn xộn thành một đống rác thực thụ.
Hệ thống mà đau cả đầu.
Tiếp đó Tạ Khanh Lễ trơ mắt Vân Niệm lôi từ trong túi Càn Khôn nào là...
Bánh đậu xanh, bánh hoa mai, kẹo râu rồng, gà rang muối, tứ hỷ tử, trúc xanh và một đống món ăn vặt mà Tạ Khanh Lễ còn chẳng gọi nổi tên.
Dù điềm tĩnh như cũng kìm mà khóe mắt giật giật.
Bày biện kín cả chiếc bàn đá trong sân, Vân Niệm đống đồ ăn lộn xộn mặt im lặng một lát.
Ừm… Hình như chút .
Sau đó, ánh mắt chăm chú của Tạ Khanh Lễ, nàng lấy một chiếc túi Càn Khôn mới tinh, thu hết đống đồ ăn bàn trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieu-su-de-hac-lien-hoa-tam-co-hai-mat/chuong-8-tieu-su-de-hac-lien-hoa-hai-mat-tam-co-edit-by-chi-ba-me-truyen.html.]
nàng chú ý sắp xếp để chúng trông quá bừa bộn.
Hệ thống nhạo: [Hóa cô cũng giữ thể diện cơ đấy.]
Vân Niệm đáp: “Đương nhiên , hành tẩu giang hồ thì thể diện là do tự tạo mà.”
Thời gian trong túi Càn Khôn là tĩnh, đồ vật bỏ thế nào thì lấy y nguyên thế , lo thức ăn hư hỏng.
Vân Niệm sắp xếp xong xuôi lập tức đưa chiếc túi cho Tạ Khanh Lễ: “Nào, sư , cầm lấy .”
Dứt lời, nàng Tạ Khanh Lễ từ xuống một lượt, giọng điệu trở nên kiên định.
“Tạ sư , xưa câu 'kẻ ăn uống mới là trang tuấn kiệt', đời lăn lộn kiểu gì cũng béo lên đôi chút. Đệ cứ coi Đạp Tuyết Phong như nhà của , trong thời gian ở đây ăn thì ăn, uống thì uống.”
Tạ Khanh Lễ: “...”
Thấy Tạ Khanh Lễ nhận, Vân Niệm tưởng khách sáo nên kéo tay qua, đặt chiếc túi Càn Khôn lòng bàn tay :
“Đêm nay ngủ sớm , ở thiên viện cách đây một dặm về phía Nam, nếu chuyện gì cứ đến tìm .”
Nàng dậy thu dọn bát t.h.u.ố.c bàn đá, Tạ Khanh Lễ đang ngay ngắn.
“Phải Tạ sư , chiều nay trưởng lão Nguyên Kình của cửa thứ mười hai đến. Ta và sư phụ thuật chuyện của Thường Tuyên và ba kẻ cho ông . Những vết thương chính là bằng chứng thép, Nguyên trưởng lão cũng hỏi các t.ử khác ở cửa thứ mười hai...”
Đệ t.ử cửa thứ mười hai khai rằng, Thường Tuyên và ba tên thường xuyên ức h.i.ế.p Tạ Khanh Lễ, bắt quét dọn đỉnh núi, chép phạt bài vở.
Bốn kẻ đó nhiều vi phạm môn quy, uống rượu đ.á.n.h nhưng bắt Tạ Khanh Lễ chịu tội để mặc chấp sự trách phạt.
Thậm chí bọn chúng còn hạ d.ư.ợ.c hòng phế bỏ kinh mạch của nhưng ngại gia thế Thường Tuyên là dòng dõi vương thất nên đành nhắm mắt ngơ.
Vân Niệm ngờ Tạ Khanh Lễ trải qua nhiều chuyện đến .
Nàng mím môi :
“Cộng thêm cả những chuyện đây, bốn tên Thường Tuyên trưởng lão cửa thứ mười hai phạt một trăm roi giới tiên, trục xuất khỏi Huyền Miểu Kiếm Tông, trọn đời gia nhập Tam Tông Lục Phái Thập Tứ Cung để tu hành nữa.”
Tạ Khanh Lễ dậy, mỉm hỏi: “Vậy các vị sư Thường Tuyên hiện đang ở ?”
Vân Niệm đáp: “Hôm nay lãnh roi xong, chắc là ngày mai thu dọn hành lý xuống núi thôi.”
Tạ Khanh Lễ chiều suy ngẫm: “Ra là .”
Hắn kéo dài âm cuối, như một tiếng thở dài cảm thán.
Mái tóc rũ xuống che khuất màu mực đen thẫm nơi đáy mắt thiếu niên.
Thấy phản ứng gì quá lớn, Vân Niệm cũng yên tâm phần nào:
“Sư , cần để tâm đến bọn họ nữa. Đám Thường Tuyên đuổi khỏi Huyền Miểu Kiếm Tông, kiếp khó mà tu hành nữa. Phẩm hạnh bất đoan thì tự gánh lấy hậu quả thôi.”
Tạ Khanh Lễ nở nụ ngoan ngoãn: “Đệ , Vân sư tỷ.”
Vân Niệm đáp: “Vậy Tạ sư , về đây, nghỉ ngơi sớm nhé.”
Mái tóc đen của thiếu nữ buông xõa lưng, đầu cài một chiếc trâm hình thỏ con bông xù. Nàng vận thanh y, mỗi bước tà váy khẽ lay động nhịp nhàng.
Tạ Khanh Lễ theo bóng nàng đến cổng viện.
Một chân nàng bước khỏi cửa, ngay khi định bước nốt chân ngoài thì bỗng nhiên nàng đầu .
Trên mặt Tạ Khanh Lễ vẫn giữ nguyên nụ nhạt hảo chút tì vết.
Vân Niệm thiếu niên giữa sân, tươi rói với :
“Đệ yên tâm, tham gia thử thách ở Cố Lăng Kiếm Khư, nhất định sẽ nghĩ cách giúp giải hết hỏa độc.”