Người ngâm thơ, kẻ đối từ.
Người chữ, kẻ vẽ tranh.
Đủ mười tám loại tài nghệ, náo nhiệt vô cùng.
Người lên biểu diễn càng lúc càng nhiều, sắp đến lượt .
Ta đảo mắt quanh, dậy đến một gốc cây, ngẩng đầu ngắm nghía.
Bỗng lóe lên một tia sáng vàng, suýt chói mắt .
Nhìn kỹ mới thấy đó là nữ nhi út của Vũ An hầu, ánh sáng phát từ vòng vàng cổ nàng.
Nàng hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi gì thế?”
Ta chỉ cây:
“Cây quý ?”
Nàng lắc đầu:
“Không quý, rẻ thôi.”
Ta chớp mắt:
“Có thể bẻ cành ?”
Nàng gật đầu:
“Cứ tự nhiên.”
Ta chọn một đoạn cành thẳng, cầm chắc trong tay, bước giữa sảnh.
Ta lễ phép với :
“Xin nhường chỗ, kẻo lỡ thương .”
Rồi múa cành cây như kiếm, và cành hòa một, uyển chuyển linh hoạt, cương nhu hòa hợp.
Một khúc kiếm vũ kết thúc, khom cúi chào.
Trên sảnh im lặng một thoáng, tiếng hoan hô vang lên dồn dập.
Ta trở chỗ , nháy mắt với phu nhân, dùng nét mặt với bà:
“Thế nào, con mẫu mất mặt.”
Phu nhân mặt mày rạng rỡ, tướng quân thì đến lệch cả miệng.
Lần về phủ, hai trong buồng thì thào.
Ta chồm hỗm cửa sổ lén , chỉ vài từ:
“... Con vui vẻ là ...”
Cứ thế, mới thể một mạch luyện võ đến tận bây giờ, chẳng còn ai phiền.
4
“Phụ , bàn tay từng cầm kiếm kéo cung, tất nhiên cũng thể cầm nông cụ.”
Phụ cuối cùng đồng ý.
Mẫu bước từ bếp, gọi phụ bày bàn ở giữa sân.
Món ăn dọn lên, bàn cơm mà lặng .
Có gà, cá, thịt, còn đậu phụ.
Sự im lặng của khiến họ chút bất an, mẫu dò xét sắc mặt , nhỏ:
“Có món con thích...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tieu-thu-gia-ve-que-trong-trot/3.html.]
Ta lắc đầu, nghiêm giọng:
“Đã là mẫu nấu, con thích cho .”
Mẫu gắp một miếng gà luộc bỏ bát , vui vẻ :
“Thích thì ăn nhiều .”
Thấy Hạ Sinh bên cạnh nuốt nước bọt, cũng gắp một miếng thịt cho bát nó:
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
“A còn đang lớn, cũng ăn nhiều.”
Mắt Hạ Sinh lập tức sáng rỡ, ăn ngấu nghiến.
Buổi tối, dắt Xích Diễm ngoài cho ăn cỏ, Hạ Sinh xách một chiếc đèn lồng nhỏ cũng đòi theo.
Ta đặt nó lên lưng ngựa, nắm dây cương dắt thong thả.
“Hạ Sinh, sợ ?”
Nó vui vẻ ngẩng cao đầu:
“Không sợ.”
Đến một bãi cỏ, đặt nó xuống, nó ngoan ngoãn cạnh .
Ta tiện tay hái một nhánh cỏ đuôi chó, ngậm trong miệng, hỏi:
“Hạ Sinh, học ?”
Nó bất ngờ đầu , mắt sáng trong đêm như trời:
“Có chứ.”
Ta kéo tay nó, đặt ánh đèn lồng xem, bàn tay nhỏ bé đầy vết xước và chai sạn.
Lúc rời tướng quân phủ, chỉ mặc một bộ y phục giản dị nhất, tóc dùng một sợi dây đỏ buộc thành đuôi ngựa.
bộ y phục giản dị nhất cũng đáng giá hai mươi lượng bạc, đủ cho Hạ Sinh học năm năm ở thư viện.
Ngày hôm , khi trời còn tờ mờ sáng, cưỡi ngựa trấn, tìm một hiệu cầm đồ cầm bộ y phục .
Rồi dò hỏi khắp nơi, chọn một tư thục tiếng , Hạ Sinh nộp học phí cả năm.
Thời gian nhập học định Tết Trung thu.
Xong việc, vội vã trở về.
Về nhà, kể hết cho phụ mẫu và Hạ Sinh .
Hạ Sinh phấn khích nhảy cẫng lên, còn phụ mẫu thì im lặng.
Ta hỏi:
“Phụ mẫu trách con tự ý chủ ?”
Phụ mẫu vội vàng lắc đầu.
Mẫu ấp úng:
“Sao để con tốn kém, lo nghĩ như ...”
Ta cúi đầu, thở dài, giả bộ u sầu:
“Phụ mẫu còn khách sáo thế, chẳng lẽ vẫn coi Xuân Hòa là trong nhà?”
“Sao thể, thể... Chúng ...”
Mẫu cuống quá chẳng thành lời, còn tay phụ lắc đầu lia lịa như cái trống bỏi.
Ta nhanh chóng lấy bạc còn đưa tay mẫu :
“Đã coi Xuân Hòa là nhà, thì phụ mẫu hãy nhận lấy bạc .”
Tay mẫu cứng đờ, gì đó nhưng thôi, chần chừ một lúc phòng, cất bạc .