thử ngẩng lên mắt , nhưng – đúng như thông báo hệ thống – còn tiếng lòng nữa.
“Nhìn gì?” – cau mày hỏi.
“Tớ sợ sợ độ cao thôi.” – trêu.
“Nhảm. Mình sợ.” – đáp cộc lốc.
Thế nhưng khi tàu dừng, vội lao xuống, cúi gập nôn khan liên tục.
hoảng hốt , kịp an ủi thì xoay che chắn:
“Đừng !”
Cuối cùng, chỉ thể bên cạnh ghế đá, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng, một tay đưa khăn giấy.
Một lúc lâu , sắc mặt tái mét, ngửa đầu trời:
“Ừ… thật sự sợ độ cao. Từ nhỏ đến giờ từng trò nào thế . Chỉ cần xuống từ cửa sổ cao cũng thấy chóng mặt .”
thoáng ngẩn .
“Vậy tại còn cố tàu lượn với ?”
Ánh mắt Nhan Triệt khẽ xao động, chậm rãi đáp:
“Vì sợ thất vọng.”
Khoảng mười lăm phút , khi Nhan Triệt hồi sức, chúng cùng bước sang trò ngựa gỗ xoay vòng.
Cậu cao lớn như thế mà một con ngựa gỗ, theo nhịp nhạc lên xuống, gương mặt vẫn tái mét vì dư âm của trò tàu lượn. Cảnh tượng buồn , đáng yêu lạ thường.
tranh thủ chụp một tấm. Vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sang, khóe môi khẽ nhếch, nụ nhàn nhạt nhưng rực rỡ trong khung ảnh.
Nhìn bức hình trong điện thoại, khẽ.
“Cái vòng đơn giản.” – Nhan Triệt bỗng , giọng trầm thấp. – “Lần , chúng Disneyland .”
giật . Đây chẳng là… lời hẹn hò ?
cúi đầu, cố ý nhỏ:
“Đi Disneyland… thường là cùng bạn trai ?”
Tai nóng ran. Lời buông , trái tim đập thình thịch, dám ngẩng lên.
Từ khóe mắt, thấy bàn tay thon dài, trắng trẻo của đang chậm rãi dịch , định đặt lên tay .
Ngay lúc , điện thoại réo inh ỏi.
Cậu khựng , lúng túng rụt tay về. vội chấn chỉnh, lấy điện thoại – là cuộc gọi của Thiên Dục.
Bực tức bùng lên: chính là nguyên nhân khiến Nhan Triệt ghen, giờ phá đúng khoảnh khắc quan trọng!
miễn cưỡng bắt máy, đầu dây bên vọng tiếng kêu rên thống khổ:
“Phó Uyển! Cứu tớ với, đau quá, c.h.ế.t mất thôi!”
Nhan Triệt thấy, mặt vốn dịu lập tức sa sầm, u ám như mây đen che phủ.
Nghe xong, mới Thiên Dục viêm ruột thừa cấp, đang nhập viện chờ mổ. đành sang Nhan Triệt, áy náy:
“Mình đến bệnh viện.”
Đôi mày càng nhíu chặt, nhưng vài giây bình thản :
“Mình cùng.”
Khi tới bệnh viện, thấy , Thiên Dục gào ầm lên như gặp cứu tinh:
“Phó Uyển! Cuối cùng cũng tới , đau c.h.ế.t mất thôi! Cậu nỡ lòng nào để một một chờ mổ ?!”
còn kịp đáp, phía vang lên giọng trầm thấp:
“Cậu một . cũng ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tinh-dau-vi-dau/5.html.]
Nhan Triệt từ phía bước , hai tay khoanh ngực, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt Thiên Dục.
Thiên Dục giật , vội nín bặt, lắp bắp:
“Sao… cũng tới? Hai chơi quán net ?”
Chưa kịp trả lời, Nhan Triệt cắt ngang:
“Đi hẹn hò.”
Thiên Dục ngẩn , sang , Nhan Triệt. Vẻ mặt vốn nhăn nhó vì đau, giờ càng méo mó hơn vì kinh ngạc.
Ngay lúc ba còn đang hình, cửa bật mở, một giọng nữ chói tai vang lên:
“Thiên Dục!”
Một phụ nữ tất tả xách túi lớn túi nhỏ bước – Thiên Dục. Thấy , bà nở nụ hiền:
“Phó Uyển cũng ở đây ? Thật phiền con quá!”
Rồi bà sang Nhan Triệt, đánh giá một lượt:
“Còn đây là…?”
Trên giường bệnh, Thiên Dục bỗng cướp lời, ánh mắt tinh quái lấp lánh:
“Đây là bạn trai của Uyển đó, ạ!”
“Ơ?!” – trợn tròn mắt.
Dì càng tươi:
“Thảo nào, thì con bạn trai . Thế mà còn gọi đến viện chăm . Con coi kìa, chuyện rảnh rỗi mà thể tuỳ tiện nhờ vả!”
chỉ gượng . Nhìn , Nhan Triệt bỏ tư thế khoanh tay, dáng vẻ ngoan ngoãn hẳn, khóe môi khẽ cong như đang… hưởng thụ.
Trong đôi mắt sâu thẳm, ánh lên một niềm vui khó giấu.
Cuối cùng, Thiên Dục khéo léo xua tay:
“Thôi, dì ở đây , hai đứa cứ việc của . Mau về nghỉ ngơi.”
Ra khỏi phòng, Nhan Triệt cắm tay túi, thong dong , bất chợt hỏi:
“Cậu và Thiên Dục là họ hàng ?”
nhanh chân bước ngang, sóng vai với :
“Ừ. Mẹ là chị ruột của .”
Nhan Triệt chỉ đáp gọn:
“À.”
Thế nhưng khoé miệng nâng lên rõ ràng, như thể ban thưởng.
“Đi thôi. Hôm nay mời ăn tối.” – thản nhiên , giọng mang chút đắc ý.
Đến vòng chung kết, Thiên Dục vì còn viện nên thể sân. Theo quy định, vị trí quản lí buộc do trong danh sách đăng ký đảm nhiệm, bỏ trống. Vấn đề khiến cả đội đau đầu.
Hôm đó, rời khỏi bệnh viện, Nhan Triệt bình thản :
“Yên tâm. Mình sẽ lo .”
Đến ngày thi đấu, xuất hiện quả nhiên là Triệu Khoát – bạn từng tuyên bố chấn thương tay nên rút lui. giờ đây, khỏe mạnh.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Triệu Khoát kéo sang một bên, gian:
“Bạn trai , thấy?”
khựng .
“Ơ, đừng bảo là Nhan Triệt đến giờ vẫn tỏ tình thành công nhé? Tớ còn tưởng hai sớm thành một đôi chứ.”