TINH DIỆU NGÔN NGÔN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-08-05 04:41:52
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lắng kỹ hơn, bên trong im bặt.

[Dòng chữ chạy]

【Nữ phụ đè phản diện xuống giường đánh! Dữ dằn thật!】

【Ối ơi! Môi phản diện cắn rách !】

【Á đù! Ngực đầy vết răng! Nữ phụ là chó ?】

Ba cắn ?

thở phào.

Không , Đại Hỉ cũng từng cắn ống quần .

Ba là nó thương , chơi với .

Không lẽ cũng chơi với ba?

Thẩm Tinh Diệu bên cạnh, mặt cảm xúc.

Cậu móc một cái thẻ, đưa cho .

“Mua Đại Hỉ.”

Mua cái gì?

Đưa thẻ mua Đại Hỉ?

Thằng điên ?

“Không bán!”

Cậu cau mày, rút thêm một cái thẻ nữa.

“Mua Đại Hỉ.”

“Không ! Đại Hỉ là của ! Không bán!”

Cậu trông bối rối.

“Đại Hỉ là cha đỡ đầu của em! Anh bán ?”

“Cha đỡ đầu?”

Thẩm Tinh Diệu vẻ hiểu.

ưỡn n.g.ự.c tự hào.

“Có em trằn trọc mất ngủ, nửa đêm dậy mở gas. Chính là Đại Hỉ đạp tỉnh ba em đó.”

“Ba bảo, nếu Đại Hỉ, ba con em chôn chung một ngày .”

“Thế nên em nhận Đại Hỉ cha đỡ đầu!”

Miệng Thẩm Tinh Diệu há thành hình chữ O.

Một lúc lâu .

“Ba … vô dụng.”

“Ba mới vô dụng!”

đáp ngay chút chần chừ.

Trong lúc hai đứa thi “chúc phúc” ba của đối phương, cánh cửa lưng mở .

Mẹ bước , thần thái nhẹ nhõm, xoa đầu :

“Muốn về với ?”

Mắt sáng lên.

“Vậy còn ba thì ạ?”

Mẹ liếc ba vẫn đang giường.

lúc, con thì thiếu , con thì thiếu ba. Hoặc là theo về, hoặc tiễn về nốt trong quan tài. Tranh thủ còn kịp cúng Đông chí.”

Mẹ nghiến răng nghiến lợi dọa.

Ba trùm kín chăn, chỉ lộ hai con mắt thâm tím, lắp bắp:

“Thẩm Chi Ý, em thể...”

“Không thể gì? Hồi xưa dụ dỗ thì thấy thể’ nha!”

Mẹ nhấn chuông gọi bác sĩ, hỏi xem ba thể xuất viện .

Bác sĩ khuyên nên ở theo dõi thêm một thời gian.

“Về nhà theo dõi ? Nhà bác sĩ riêng.”

Mẹ dứt khoát hỏi.

“Được thôi!”

Ba phút , chỉ huy hai vệ sĩ, quấn ba trong chăn vác thẳng khỏi phòng bệnh.

“Thẩm Chi Ý! Em còn ?!”

Ba vùng vẫy giữa trung.

“Giày! mang giày mà!”

Mẹ tiện tay nhặt đôi giày đất, nhét thẳng trong chăn đang cuốn ông .

“Cầm lấy.”

[Dòng chữ chạy]

【Ha ha ha cái gì đây? Tổng tài bá đạo ngược?】

【Phản diện: Mặt mũi của ?!】

【Chưa từng thấy phản diện nào nhục nhã thế !】

【Cố Dự: Dù gì cũng từng là tổng tài bá đạo mà!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tinh-dieu-ngon-ngon/chuong-3.html.]

【Nữ phụ quá ngầu luôn!!!】

Sau khi khiêng về nhà, từ lấy một sợi xích lấp lánh ánh vàng, một đầu khóa đầu giường, đầu còn gắn cổ chân ba.

“Thẩm Chi Ý! Em coi là chó ?!”

Ba tức điên, giật xích liên tục.

Mẹ thèm ngẩng đầu, dặn dì Chu giúp việc chuẩn đồ ăn cho bệnh, lạnh nhạt đáp:

“Anh còn bằng chó.”

xổm bên cạnh cái xích, lén lút cắn thử một cái.

Là vàng thật hả?!

Ba phát tài !

Sợi xích dài đủ để ba lê lết tới tận cửa phòng.

Đại Hỉ lắc lư cái đuôi ngang qua ba, ngày đêm về bao nhiêu .

Ba rít lên: “ bằng chó mà!”

[Dòng chữ chạy]

【Cười c.h.ế.t ! Nhục nhã nhất của phản diện chính là đây!】

【Dây xích bằng vàng ròng đó! Nữ phụ chơi lớn thật!】

【Cố Dự: Có ai từng là phản diện mà nhục thế ?】

【Chó còn tự do hơn ... ha ha ha ha!】

Ban đầu còn sợ ông bà ngoại cũng ở trong nhà.

Ai ngờ lúc ăn cơm tối, thản nhiên :

“À, một ở viện tâm thần Nam Sơn, thì ở viện Bắc Sơn.”

choáng váng.

Sao ?

Cả hai đều điên á?

[Dòng chữ chạy]

【Ối trời ơi, cú plot twist sốc thật!】

【Nữ phụ tay tàn nhẫn với cả bố ruột luôn!】

【Còn chia hai viện tâm thần khác nữa chứ?!】

lén lút dùng đầu ngón chân đá đá Thẩm Tinh Diệu đang bên cạnh.

“Thật á?”

Cậu liếc một cái, dửng dưng hỏi:

“Muốn tới đó ?”

Ơ???

“Không! Không !”

lắc đầu như cái trống lắc.

Sau bữa tối, mượn cái bát cơm của Đại Hỉ, bảo là đem cơm cho ba.

Đi một lúc lâu mà thấy .

ườn sofa chán chết, Thẩm Tinh Diệu đang chơi xếp hình.

Cậu xếp nghiêm túc.

Những mảnh ghép dùng đều phân loại theo màu và hình dạng, sắp gọn gàng lắm.

Đại Hỉ ăn no, lăn bên cạnh lăn qua lăn , bụng chổng lên trời, bốn chân quơ loạn. Chẳng may lăn cái rầm đổ đống mảnh ghép.

Tay Thẩm Tinh Diệu khựng giữa trung, gân thái dương giật giật.

Môi mím chặt, trông như sắp nổi đóa.

Đại Hỉ vẫn sống chết, còn định l.i.ế.m tay .

lao tới như tên bắn, ôm lấy nó:

“Đại Hỉ cố ý mà!”

Thẩm Tinh Diệu ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, đầy uất ức.

[Dòng chữ chạy]

【Ôi trời, thiếu gia sắp phát điên !】

【Cha đỡ đầu của bé Ngôn sắp thành thịt chó nấu lẩu mất!】

【Người mắc chứng tự kỷ sợ đảo lộn trật tự, sẽ cực kỳ bất an!】

“X-xin !”

ôm chặt Đại Hỉ lưng .

“Nó cố ý mà! Nếu đánh thì đánh em , đánh Đại Hỉ!”

Nói xong nảy sáng kiến, , ưỡn m.ô.n.g đưa về phía tay .

“Đây, cho đánh!”

“Đánh em thì đánh Đại Hỉ nữa nhé!”

Tay cách m.ô.n.g tới một đốt ngón tay, giật lùi như bỏng.

Biểu cảm từ giận dữ chuyển sang choáng váng, cả mặt đỏ bừng tới tận mang tai.

Ghê thật!

Mặt đỏ như m.ô.n.g con khỉ từng thấy trong sở thú.

“C- ?!”

Loading...