Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TÌNH MẸ DUYÊN CON - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:41:49
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

-Tôi biết mọi chuyện ngày hôm nay xảy ra là do con trai tôi sai. Nhưng mong anh chị rộng lòng bỏ qua do thằng nhỏ nhất thời nóng tính, với lại chuyện vợ chồng nó không được vui nó mới hành xử thiếu suy nghĩ thôi anh à… thôi thì coi như anh chị nể mặt tôi, dù sao chúng ta cũng từng gọi nhau hai tiếng sui gia rồi. Tôi thì lại chỉ có một thằng con trai. Không muốn nó vướng vào vòng lao lý. Anh chị hỷ xả rút đơn kiện được không? Nếu được tôi thật lòng cảm ơn anh chị rất nhiều. Chuyện tiền bạc coi như chúng ta xóa bỏ.

Ba Thành nói với giọng chân thành nói xong còn không ngại cúi đầu nhận lỗi trước ba tôi. Thế nhưng lần này vì hành động của Thành ba tôi không chấp nhận được nên dù ba Thành nói rất nhiều nhưng ba tôi vẫn cương quyết nói

-Tôi không cần anh xóa nợ, tiền nợ của anh chị tôi nhất định trả đủ. Nhưng còn chuyện của thằng Thành thì tôi không bỏ qua được. Nếu như con My không may mắn thoát nạn mà nó c.h.ế.t đi thì sao đây hả? Anh thương con anh, thì tôi cũng thương con gái tôi thôi…

-Anh?

Hai người đàn ông nhìn nhau, trong đôi mắt xoáy sâu như tia lửa làm tôi rất sợ. Mà nhìn lại tôi cũng khỏe rồi, coi như kiếp nạn đã qua đi nên tôi cũng không muốn phải để cho Thành nhận tội gì cả dù tôi cũng chưa hiểu ba tôi đã làm gì Thành rồi.

Đưa mắt nhìn ba tôi lên tiếng

-Ba nè ba nghe con đi, bây giờ con khỏe rồi, con không sao nữa cả nên ba đừng làm khó dễ họ nữa ba ạ… thù hận mãi chỉ làm cho trong lòng mình thêm mệt mỏi thôi. Nếu tha được thì cứ tha đi ba.

Ba nhìn tôi cau mày đắn đo

-Tha rồi nó lại tìm con và làm khó con nữa thì sao hả My …đâu phải ba lúc nào cũng bên cạnh và bảo vệ con được?

-Anh ta không dám nữa đâu ba… ba tha cho Thành đi. Coi như đó là chút tình nghĩa vợ chồng sau cùng mà con có thể làm cho anh ấy.

-Vậy được, nếu con đã mở lòng tha thứ cho nó thì ba cũng sẽ nghe theo con

Nhìn lại ba mẹ Thành. Ba tôi nói tiếp

-Con My nói vậy rồi tôi cũng không muốn làm khó gia đình anh chị nữa. Anh chị cứ về đi, tôi sẽ tranh thủ lên tòa rút đơn kiện lại.

Ba mẹ Thành nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, trên nét mặt họ bỗng chốc như trút đi được gánh nặng. Rồi ba Thành lần nữa vì con ông ta mà cúi đầu cảm ơn ba tôi. Mẹ Thành thì cứ nói với tôi những lời hối lỗi khi mà trước đây bà đã đối xử phông phải với tôi. Thế nhưng tôi đã quên rồi những chuyện đó nên chỉ nhìn bà mỉm cười rồi tạm biệt bà khi bà ra về mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tinh-me-duyen-con/chuong-27.html.]

Mọi chuyện cuối cùng cũng qua, tôi khỏe lại và được xuất viện. Còn ba tôi cũng đi rút đơn kiện không thưa Thành nữa. Và ba mẹ Thành cũng giữ lời hứa không đòi tiền nhà tôi nữa coi như là đền bù thương tích cho tôi. Nhưng ba tôi là người đàn ông thẳng tính, chuyện nào ra chuyện đó nên ông một mực từ chối, vừa bán xong đất là ba trả cho nhà Thành ngay. Tôi có hỏi sao ba phải làm vậy, nhà Thành trừ nợ cho mình cũng như đổi lại sự tự do của Thành để không phải vào tù vì tội cố ý muốn g.i.ế.c người mà. Nhưng rồi ba chỉ xoa đầu tôi ba cười. Ba nói chuyện gì cũng phải sòng phẳng sẽ tốt hơn nhất là chuyện tiền bạc. Còn chuyện tha thứ cho Thành coi như ba làm phước sau này để phước lại cho tôi. Nghe vậy tôi lại thấy cảm phục ba hơn. Ba đúng là một người ba tuyệt vời nhất trên đời.

…Ngày hôm nay cũng tròn tháng tôi trở về nhà, và cũng như rời xa Thịnh lâu rồi.. Nằm trong phòng nhớ anh đến trăn trở nên tôi quyết định xin phép mẹ và ba cho tôi đi tìm anh. Rất may là ba mẹ tôi ai cũng ủng hộ cả, mẹ còn mua cho tôi rất nhiều quà để tôi đem theo. Có lẽ sau mọi chuyện xảy ra mẹ tôi đã suy nghĩ lại rồi nên không còn cấm đoán chuyện của tôi và Thịnh nữa.

Tôi dắt xe ra nhà và chạy theo hướng đường mẹ đã chỉ. Không đầy một tiếng đi đường và hỏi thăm thêm những người xung quanh thì cuối cùng căn nhà ngói ba gian đã xuất hiện trước mặt tôi.

Dừng xe ở cổng đi chậm rãi đi vào. Vừa đi vừa ngó ngàng xung quanh. Nơi này thoáng mát và yên bình thật sự. Xung quanh có ruộng lúa đang chín vàng đang vào mùa gặt, có hàng cao xanh tỏa bóng mát trên đầu. Rồi tôi lại nhìn vào trong nhà, cửa nhà mở toang nhưng hình như chẳng có ai trong nhà cả, chỉ có khói hương đang bung tỏa làn khói trắng trên bàn thờ, di ảnh hai người đã khuất ngồi trên đó được thêm ấm cúng.

Từ từ đi tới, tôi thắp hương lên ban thờ để tỏa lòng cung kính. Sau đó lại đi dọc ra sau nhà. Lại nhớ ra có lần mẹ tôi nhắc Thịnh hay ra ao sen để ngồi nên nhanh chóng tôi cũng đi ra đó để tìm anh.

Cái ao sau nhà rộng lắm, toàn sen là sen. Xung quanh lại có thêm nhiều cây dừa phủ bóng mát. Tôi đi dọc theo bờ, nhìn sông nước hữu tình và chăm chú nhìn theo đằng xa. Bóng dáng quen thuộc mà ngày đêm tôi nhớ đang ngồi trên con xuồng nhỏ quay bóng lưng rộng lớn ngược về phía tôi.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh tay ngắn cùng với quần âu dài trông không khác gì anh của ngày trước mà tôi gặp, vẫn phong độ và đẹp trai. Chỉ là mới xa cách nhau không lâu dường như anh ốm đi rồi.

Tôi đứng nép một bên bụi dừa. Đưa tay vén tàu lá qua một bên để vừa đủ nhìn anh, cũng như nghe anh vu vơ hát một bài hát buồn. Đến khi anh kết thúc bài hát, nước mắt tôi cũng vừa hay rơi ướt cả mặt. Không kìm được nỗi nhớ anh sau bao ngày xa vắng, tôi liền đi nhanh tới rồi gọi tên anh trong sự da diết nghẹn ngào

-Anh Thịnh?

Nghe tiếng gọi anh giật mình quay lại. Khoảnh khắc đối diện khi gặp tôi anh sững cả tầm mắt rồi vội vàng bước vội lên bờ.

Đứng nhìn nhau, tim tôi đập rộn ràng, còn anh không biết anh có như tôi, có nhớ tới thật nhiều hay không? Chỉ thấy anh im lặng, đôi mắt buồn cứ nhìn tôi mãi. Thật lâu sao anh mới mở lời

-Em đến đây làm gì?

Tôi tròn mắt nhìn anh, không nghĩ anh lại hỏi mình một câu lạnh nhạt như vậy nên có chút thất vọng trong lòng

-Em tìm anh?

Loading...