"Con bé đến cả chiếc vòng ngọc đính ước năm xưa cũng đã trả lại rồi. Chiếc vòng ngọc này là di vật cuối cùng của mẹ mày đấy, tao biết chiếc vòng vỡ tan tành như vậy chắc chắn có liên quan đến mày!"
Đồng tử Tạ Trạch Nghiễn run lên.
Hắn ta đau đớn nhắm mắt lại, muốn phủ nhận, nhưng trong ký ức, người mẹ hiền dịu của hắn ta quả thật đã từng đeo chiếc vòng ngọc này.
Ngày hôm đó, hắn ta chỉ thấy Lương n bắt nạt Thiền Y, không hề nhìn kỹ chiếc vòng.
Tay hắn ta không ngừng run rẩy, hóa ra chính mình đã tự tay đập nát di vật của mẹ.
Tạ Trạch Nghiễn hồi tưởng lại ánh mắt đầy hận ý của tôi hôm đó.
Hắn ta lảo đảo vài bước, đầu óc ong ong.
Ông cụ Tạ thấy dáng vẻ thất thần của hắn ta thì phẩy tay rời đi.
"Tưởng được xem một màn kịch hay, tiếc thật, mất toi cả mười triệu của tôi rồi."
"Đúng vậy, tôi còn thuê cả nhiếp ảnh gia, định chụp vài tấm ảnh chơi chơi, ai ngờ cô ta không đến, mất toi cả một chiếc Rolls-Royce của tôi."
Tạ Trạch Nghiễn siết chặt nắm đấm: "Câm miệng cho tôi!"
Một trong số đó vỗ vai Tạ Trạch Nghiễn, "Thôi đi Tạ Trạch Nghiễn, diễn đủ rồi đó, ông cụ Tạ đi rồi, đừng diễn nữa. Lừa người khác thì được, chứ đừng tự lừa chính mình!"
"Anh Tạ, nước mắt chảy cũng giỏi đấy, chỉ cho tôi cách giả vờ với, anh em học được rồi còn đi lừa gái."
Đối mặt với những lời trêu chọc của mấy người đó, Tạ Trạch Nghiễn siết chặt nắm đ.ấ.m đến kêu răng rắc.
"Câm mồm! Nếu không phải vì mấy cậu, Lương n sao lại rời bỏ tôi!"
Mấy người đó nhìn nhau rồi bật cười ầm ĩ.
"Tạ Trạch Nghiễn, cậu chơi thật à? Lúc đó không phải cậu là người đề nghị giả vờ mất trí nhớ để lừa cô ấy mấy lần hôn lễ sao, cậu quên rồi à?"
"Không phải cậu đã bỏ rơi cô ấy ở hôn lễ lần đầu tiên rồi ở khách sạn quậy tưng bừng một ngày với Lâm Thiền Y sao? Giờ còn giả vờ thanh cao nỗi gì nữa!"
Chưa nói hết lời, Tạ Trạch Nghiễn và mấy người đó đã xông vào ẩu đả.
Lâm Thiền Y xông tới can ngăn, bị Tạ Trạch Nghiễn đạp trúng bụng một cú, lập tức sảy thai.
Tạ Trạch Nghiễn tỉnh dậy trong bệnh viện, hắn ta bị gãy bốn xương sườn.
Vừa tỉnh hắn ta theo bản năng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho tôi, rồi mới nhớ ra, tôi đã chặn hắn ta rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-ngo/chuong-6.html.]
Tạ Trạch Nghiễn cảm thấy tôi thật nhẫn tâm, mối tình mười mấy năm của tôi dành cho hắn ta, vậy mà nói bỏ là bỏ.
Lâm Thiền Y thấy hắn ta tỉnh lại, vẻ mặt đau khổ nói: "Trạch Nghiễn, con của chúng ta mất rồi."
Tạ Trạch Nghiễn không có phản ứng gì.
"Tạ Trạch Nghiễn! Tôi nói con của chúng ta mất rồi!"
Tạ Trạch Nghiễn sắc mặt lạnh lùng, giáng một bạt tai mạnh vào cô ta.
"Cô la cái gì! Lương n đã bị mấy người dồn ép đến bỏ đi rồi, không phải chỉ là một đứa con thôi sao, mất thì mất chứ sao!"
Lâm Thiền Y ôm mặt, không thể tin nổi: "Cái gì mà mất thì mất chứ sao! Anh quên hôm qua ở bệnh viện, anh đã bắt Lương n quỳ xuống xin lỗi vì tôi rồi sao?"
"Hơn nữa, việc hủy hôn ước không phải đúng ý anh sao, anh từng nói sẽ cưới tôi, anh quên rồi à?"
Tạ Trạch Nghiễn lạnh mặt: "Tôi sẽ không cưới cô."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Nói xong, Tạ Trạch Nghiễn thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta một cái, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Lâm Thiền Y tức giận đ.ấ.m thùm thụp vào giường bệnh, ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng.
Tạ Trạch Nghiễn quay về biệt thự cũ, quỳ gối trước cửa thư phòng.
"Ông nội, xin ông hãy nói cho cháu biết, hôm đó Lương n đã nói gì với ông, sao cô ấy lại nhẫn tâm đến thế, nói bỏ là bỏ mối tình mười mấy năm của cháu?"
Ông cụ Tạ thấy hắn ta vẫn không biết hối cải, tức đến mức thở dốc không ngừng.
Chén trà trong tay ông cụ đập mạnh vào cửa: "Cút!"
Tạ Trạch Nghiễn rất cố chấp, quỳ trước cửa ba ngày ba đêm, ông cụ Tạ mới chịu cho hắn ta vào.
Ông cụ tức giận ném bệnh án của tôi vào mặt hắn ta.
"Mày xem cái việc tốt mày làm đi! Con bé bị tai nạn xe mất trí nhớ, tỉnh dậy lại chỉ quên mỗi mày, mấy ngày gần đây mày đã đối xử với con bé thế nào?"
Ông cụ Tạ mở đoạn camera giám sát đêm đó, khi Tạ Trạch Nghiễn và bạn bè ở trong phòng bao.
Vô số lời lẽ độc ác, như thủy triều dâng, nhấn chìm tôi.
Tôi khi đó đứng ngay ngoài cửa, mặt tái nhợt như tờ giấy, sau đó mơ mơ màng màng gặp tai nạn xe hơi.
Sắc mặt Tạ Trạch Nghiễn đau khổ, run rẩy đưa tay day trán, thảo nào mấy ngày nay hắn ta và Lâm Thiền Y ở bên nhau mà tôi lại chẳng mảy may bận tâm.