Nguyên Tướng Quân câu hỏi từ Nguyên Diêu, ông nhướng mày nhẹ giọng đáp: “Không quan hệ gì cả.”
Nguyên Diêu lẳng lặng , cuối cùng tiếp tục truy vấn: “Phụ sai Tần Y đến bảo vệ con, cũng chính để Tần Y giúp con giải độc, gì là quá giả dối!”
Dựa những điều mà suy đoán, thì Nguyên Tướng Quân và Tần Y tin tưởng , đến mức ông yên tâm giao tính mạng cùng an của nữ nhi .
Vậy nên nàng nhất định hỏi rõ ràng một lượt, vì điều thể ích trong kế hoạch trả thù .
Nguyên Diêu tính toán trong lòng, chờ đợi những gì bản , phần Nguyên Tướng Quân rốt cuộc cũng tiết lộ: “Tần Y là thuộc hạ của Thái Tử, ngoài mặt một tài nhân nổi danh vũ nghệ xuất chúng, bên trong là sát thủ tinh thông độc dược.”
Nguyên Tướng Quân dứt lời, Nguyên Diêu nhíu chặt mày, trí não liên tường đến vài chuyện đây.
Nàng luôn cho rằng Tần Y xuất hiện trong hội thi săn b.ắ.n chỉ để gặp công chúa, nhưng giờ phận sát thủ tinh thông độc dược, nếu gom cả việc giải độc cho nàng, khả năng cao hôm Thái Tử sai g.i.ế.c Diệp Thành Ưng.
Cũng tức là việc nàng bày mưu cho Thái Tử, Tần Y nắm rõ trong lòng bàn tay, đang giả vờ mà thôi.
Nguyên Diêu càng nghĩ càng giận, tuy nhiên nàng kìm nén cảm xúc, bình tĩnh với Nguyên Tướng Quân: “Phụ , việc Tần Y yêu Công Chúa là giả là thật?”
Nguyên Tướng Quân xong thở dài đáp: “Tần Y và Công Chúa tình cảm là thật, Thái Tử từng chờ ngài lên ngôi sẽ tác thành chuyện của bọn họ.”
Nguyên Diêu nhịn nhếch mép khinh thường, nàng lạnh nhạt bảo: “Thái Tử lên ngôi còn cần vượt qua ải Diệp Thành Ưng, song con cách để Thái Tử tốn sức mà dễ dàng loại bỏ chướng ngại.”
Nguyên Tướng Quân cau mày ông bỗng nghi ngờ, quả nhiên ít lâu Nguyên Diêu : “Ngược phụ hãy giúp con hỏi Thái Tử, xem ngài nguyện ý cho con một yêu cầu bất kì ? Và phụ kêu Thái Tử đừng tiết lộ kế hoạch con vẽ cho Tần Y nữa."
Nguyên Diêu bình thản Nguyên Tướng Quân đang đầy khó hiểu, vì nữ nhi nhà đổi thất thường, từ lúc bắt đầu bọn họ thống nhất điều kiện với Thái Tử rằng chỉ cần giữ mạng cho Canh Vương Gia.
Chẳng lẽ do Thái Tử đột nhiên sai Tần Y thích sát Canh Vương Gia, khiến nữ nhi nhà ông cảm thấy lừa gạt mới đề nghị thêm? Con bé cái gì đây…
Nguyên Tướng Quân nghĩ nhưng vì Nguyên Diêu từng thành việc giúp Thái Tử, nên ông vẫn gật đầu theo mà truy vấn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tinh-yeu-ket-thuc-4-lang-ngoi-len/chuong-13-muu-tinh-lai.html.]
…
Nguyên Diêu chờ đợi câu trả lời của Thái Tử, ngay khi nhận hồi đáp đúng như mong , thì lập tức bắt tay vảo kế hoạch bày .
Nàng cùng thuộc hạ đến Nam Gia ban đêm, cả hai đột nhập phủ tới phòng của gia chủ, thuộc hạ nhanh tay nhanh chân đến bên giường, giơ vũ khí kề cổ gia chủ Nam Gia, khiến ông lơ mơ giật trừng mất.
Nguyên Diêu kéo ghế xuống mặt gia chủ Nam Gia, dùng giọng điệu bất đắc dĩ : “Thật thất lễ với bậc trưởng bối của Nam Tiểu Thư , nhưng mà chuyện gấp cần thương lượng với ông.”
Gia chủ Nam Gia nhăn mặt, khóe miệng giật liên hồi dáng vẻ kìm nén tức giận, ít lâu ông bình tĩnh đáp: “Nếu là việc gấp, xin mới Canh Vương Phi .”
Nguyên Diêu thừa ông đang vô cùng khó chịu, song vì mạng sống cả gia tộc mới chịu cúi đầu vô với , chứ thì một sống sắp qua nửa đời chẳng thể khép nép một thiếu nữ non nớt. Tuy nhiên nàng càng hy vọng ông sẽ ngoan ngoãn lời tiếp theo đây.
Nghĩ là , Nguyên Diêu thốt việc bản tính toán trong mấy ngày qua: “Ta ông hứa hôn Nam Tiểu Thư cho nào đó cách xa nơi ngàn dặm, đối tượng càng tệ hại càng , thời gian gả chậm nhất là nửa tháng !”
Gia chủ Nam Gia xong trợn trắng mắt đầy kinh sợ, theo bản năng từ chối: “Không thể nào!”
Bỗng gia chủ Nam Gia quật cường đến mức chẳng còn e dè đao kiếm đang kề cổ , ông ngược chỉ hãi hùng toan tính của Nguyên Diêu.
Lần ép ông chia rẽ tình cảm của Nhan Nhi, kẻ đối diện nhiều bơn thế! Một nữ nhân nhỏ bé nhưng lòng thật đáng sợ hơn cả thú vật mà.
Nguyên Diêu nheo mắt, cánh môi hiện lên nụ nhạt, từ tốn giải thích cho gia chủ Nam Gia: “Ông yên tâm, Canh Vương Gia sẽ để Nam Tiểu Thư thiệt thòi như thế, ông cũng chỉ cần hoản thành nốt chuyện thôi, bảo đảm từ nay về sẽ hại đến Nam Gia nữa.”
Gia chủ Nam Gia cau chặt mày vẫn thẳng thừng từ chối, khiến Nguyên Diêu thu ý trong mắt, nàng trầm giọng cảnh cáo: “Trên Nam Gia tròn trăm mạng, sản nghiệp Nam Gia quá trăm năm, nhưng cũng là gì trong mắt Thánh Thượng cả, nên chỉ cần một lý do thích đáng, Nam Gia nhỏ bé sẽ chôn vùi mà chẳng ai thể giúp.”
Gia chủ Nam Gia nhếch mép khinh thường : “Nam Gia đời đời trong sạch, chẳng chuyện thất đức như mấy quyền quý quanh , kiếm lý do diệt tộc ? Xem Canh Vương Phi nhọc lòng tính toán hất nước bẩn lên, may mới toại nguyện !”
Nguyên Diêu nghiêng đầu nhẹ nhàng trả lời: “Hất nước bẩn? Các ngươi nghĩ cao giá quá , đối với một nữ nhân điên vì tình như thì điều gì cũng là vì tình cả, còn hậu quả…”
Nàng kéo dài câu cuối tiếp tục : “Một Nguyên Gia hiển hách do Nguyên Tướng Quân chủ hơn hẳn một Nam Gia tầm thường, nếu thật sự chịu tội thì cùng lắm là nhận vài trận đòn thôi.”
Từng câu chữ tàn ác mà đúng sự thật, gia chủ Nam Gia câm nín lý lẽ , ông tự nhiên căm ghét những kè quyền thế, bọn họ cao ngạo xem thường khác, thậm chí tùy ý giẫm đạp sinh mệnh xung quanh.