Dù sự ghen ghét sâu sắc thể khiến một bất cứ chuyện gì, còn tính tình của Nguyên Diêu khi yêu cuồng loạn hơn bình thường.
Chỉ là càng nhiều điên cuồng thì giờ càng đau lòng thôi…
Tần Y nghĩ mà bất lực, lúc y tiếng Nguyên Diêu len lỏi trong âm thành mưa rơi: “A Thành, cả đời sẽ như ý!”
Nguyên Diêu mới dứt câu ngất lịm , Tần Y vội đỡ lấy nàng mà cũng chẳng rõ lời , y lặng lẽ ôm mang về.
…
Canh Vương Gia biến mất một đêm, Canh Vương Phi bệnh nặng sốt cao, một vài lời đồn đoán rằng Canh Vương Gia bỏ trốn theo thanh mai trúc mã, vài lén lút do Canh Vương Phi quản thúc quá chặt mới như thế.
Tuy nhiên hôm nay Nguyên Tướng Quân triều diện kiến Hoàng Thượng, ở trong cung điện chuyện riêng. Mãi đến khi mặt trời chuyển hướng thấy ông .
Sau Nguyên Tướng Quân đến thăm Nguyên Diêu, ông nữ nhi nhà ngủ li bì giường, trong lòng đầy nỗi nỡ chỉ là vẫn dứt khoát sai bế Nguyên Diêu lên.
Đại quản gia trông thấy thế thì tiến tới hỏi: “Ngài định mang Vương Phi ?”
Nguyên Tướng Quân liếc đáp: “Kể từ giờ con bé còn là Canh Vương Phi, Hoàng Thượng cho phép hai hòa ly, bây giờ để nó ở là chẳng hợp lý.”
Đại quản gia gật đầu khom lưng từ biệt họ khỏi phủ, chờ lên xe ngựa Nguyên Diêu mở mắt, dáng vẻ yếu ớt cất giọng: “Phụ , Hoàng Thượng nghi ngờ gì ?”
Nguyên Tướng Quân lắc đầu, nhẹ nhàng bảo: “Có phần trách cứ con ép Canh Vương Gia quá mức khiến liều, nhưng ý Hoàng Thượng là cách con yêu chứ phát giác điều gì.”
Nguyên Diêu nhạt : “Chỉ cần bọn họ phát hiện Nguyên Gia phò tá ai là .”
Công sức nàng diễn kịch bao nhiêu lâu nếu còn chẳng lừa nổi họ, thì quả thật kém cỏi quá…
Nguyên Tướng Quân gật đầu hài lòng, ông nhẹ nhàng nhắc chuyện khác: “Thái Tử chuyển lời con điều kiện, để ngài thực hiện.”
Nguyên Diêu im ắng chốc lát đáp trả: “Con lấy Tần Y, vị Công Chúa hòa , chỉ cần Thái Tử một trong hai việc thôi.”
Nguyên Tướng Quân nhíu mày quan sát Nguyên Diêu, dường như đang cố cảm xúc khuôn mặt nữ nhi nhà , chỉ là ông vẫn chẳng thấy gì ngoài lạnh nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tinh-yeu-ket-thuc-4-lang-ngoi-len/chuong-15-man-kich-nay-gio-moi-bat-dau.html.]
lời nghiêm túc đến thế, giống ngày con bé tính kế Canh Vương Gia, chỉ bất ngờ còn khó đoán…
Và ông thể hiểu Tần Y gì mà khiến Nguyên Diêu đánh chú ý, cả Công Chúa, hai bên qua nhiều chứ?
Trong lòng Nguyên Tướng Quân đầy câu hỏi chẳng giải , cuối cùng ông đành gật đầu lời đáp đồng ý.
…
Ngày Nguyên Diêu khỏi bệnh cũng là ngày các Sứ Thần của nước khác đến, là vì hòa bình giữa hai Quốc Gia mà đề nghị hòa .
Trong cung chuẩn tổ chức yến tiếc, tuy nhiên việc tiếp đón đoàn thì Hoàng Thượng giao cho Nguyên Tướng Quân, Nguyên Diêu trưởng nữ nên giúp phụ một tay. Song khoảnh khắc trông thấy nam nhân trong đoàn sứ thần thì nàng ngạc nhiên, vì đó giống kẻ mang nhiều vàng từng gặp.
Còn nam nhân mỉm tiến lên Nguyên Diêu, đối phương nhẹ nhàng : “Gặp cô nương , thật khi cô nương vẫn xinh như thế.”
Nguyên Diêu khom lưng hành lễ, đúng quy củ đáp: “Cảm tạ lời khen ngợi của Thế Tử, tiểu nữ tên Nguyên Diêu là con gái Nguyên Tướng Quân, hôm nay mới cùng gia phụ tới đón tiếp các vị.”
Nguyên Tướng Quân khẽ kéo nữ nhi nhà lùi , để nam nhân còn cơ hội thêm câu nào, ông cất giọng: “Mời Thế Tử cùng các vị qua bên .”
Nam nhân vẫn liếc Nguyên Diêu, ánh mắt sâu xa khiến xung quanh bàn tán hơn, nhưng Nguyên Tướng Quân lập tức cau mày xem bọn họ, cả đám im ắng trở .
Chờ đoàn sứ thần rời khỏi, Nguyên Tướng Quân lập tức tới cạnh Nguyên Diêu hỏi: “Thế Tử từng gặp con ?”
Nguyên Diêu nhẹ giọng đáp: “ là từng gặp, lúc tên vác túi tiền ở đường lớn, thu hút nhiều .”
Hành vi cổ quái đó đủ khiến khác nhớ, chỉ do hôm nàng quá để tâm Diệp Thành Ưng nên chú ý … ngờ đối phương để tâm .
Nguyên Tướng Quân nghi ngờ hơn, song vì xung quanh còn khác tiện bàn sâu, nên ông tiếp tục thành nhiệm vụ đón tiếp đoàn Sứ Thần .
Thời gian trôi qua, yến tiệc cũng chuẩn xong xuôi, các đại thần mặt đông đủ và Hoàng Thượng lẫn Hoàng Hậu ở vị trí cao nhất trong điện.
Nguyên Diêu cùng hàng những công tử tiểu thư danh tài, đôi mắt nàng âm thầm quan sát tên Thế Tử .
Khuôn mặt góc cạnh, lông mày rậm cong, mắt nâu nghiêm nghị, môi mỏng mím … Dáng vẻ lười nhác đó phần quen thuộc.
Chỉ óc Nguyên Diêu bỗng tồn tại một ý nghĩ điên rồ, tuy nhiên nàng dám khẳng định điều gì.