Một lúc , ông lão bước từ cánh cửa ở đầu bên . Ông giam mười chín năm, nhưng lưng vẫn còng, mái tóc bạc chải gọn gàng.
Ông Trần Gia Dụ một cái, vẻ mặt dường như chút thất vọng. Ông xuống tấm kính.
" cứ tưởng là đứa bé đó chứ." Giọng Diệp Thịnh vọng qua micro: "Xin hỏi là ai?"
" là cảnh sát." Thấy Diệp Thịnh dường như nhận , Trần Gia Dụ chút may mắn. Cảnh sát trại giam cũng là cảnh sát, nhưng tự xưng là cảnh sát trại giam thì việc thường thuận lợi.
Sau khi Diệp Thịnh phận của , mắt ông sáng lên, tiếng thở thô nặng từ loa phát mang theo cảm giác lạo xạo, "Cậu đến điều tra vụ án đó ? Cậu xem... những lá thư của ?"
Trần Gia Dụ gật đầu, hy vọng dần bùng cháy trong mắt ông lão, bỗng cảm thấy chút áy náy, "Theo thông tin nắm , ông bắt khi Vương Giang Phong mất tích."
" tại họ vu khống . Ban đầu trong kế hoạch của họ, vì đang kêu oan cho Vương Giang Phong, họ sợ hãi." Giọng Diệp Thịnh sự tức giận, chỉ sự mơ hồ: "Đến bây giờ vẫn những đứa trẻ đó... tại chúng như ."
"Ông ?" Trần Gia Dụ chút nghi ngờ, "Nếu mấy đứa trẻ đó thật sự liên kết để hãm hại ông và Vương Giang Phong, thì cũng một lý do chứ."
Theo lời Diệp Thịnh, ban đầu bọn trẻ chỉ hãm hại Vương Giang Phong, ông kéo vì kêu oan cho đối phương, thì vấn đề về điểm xuất phát, những đứa trẻ mười mấy tuổi đó... chuyện vì lý do gì?
Đối với một cô gái, việc mang tiếng " *hấp diêm*" suốt đời, chắc chắn cũng là cái giá dễ chịu đựng. Sẵn lòng trả cái giá đó để đưa Vương Giang Phong và Diệp Thịnh tù, rốt cuộc xảy chuyện gì giữa những đứa trẻ và ông ?
"Dù là gì nữa, rốt cuộc lúc đó xảy chuyện gì? Xin ông hãy suy nghĩ thật kỹ. Nếu các ông thật sự những chuyện đó, lý do quan trọng." Trần Gia Dụ thêm: "Ông hãy nhớ , thời tiết, nhiệt độ, màu sắc... Quay về mười chín năm , cho , lúc đó xảy chuyện gì."
Ông lão nhắm mắt , cơ bắp giữa hai lông mày co giật, ông mở mắt , chậm rãi : " và Vương Giang Phong điều đến trường trung học Ninh Thành cùng năm, lúc đó chúng đều lập gia đình. Từ năm 1992 đến năm 2000, và cùng ở trong ký túc xá giáo viên của trường trung học Ninh Thành."
"Ông tin tưởng Vương Giang Phong đến , mối quan hệ giữa hai chắc chắn tầm thường. Ông là như thế nào?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/toi-ac-duoi-goc-moc-lan/chuong-13.html.]
"Người bình thường." Diệp Thịnh , đầu tiên ông mỉm trong cuộc chuyện.
"Vương Giang Phong là khiến mỉm khi nghĩ đến. Anh là một bình thường, thích chơi bóng, ngưỡng mộ Johnson, ? Phù thủy của NBA. Anh cũng sẽ phiền muộn vì phụ nữ, kéo cùng uống nhị oa đầu ở quán mì vằn thắn. Anh thơ, thơ, là sở thích đặc biệt gì. giống chúng , tin tưởng một điều."
"Tin tưởng một điều?"
"Cậu tin nghề cảnh sát ?" Diệp Thịnh hỏi ngược Trần Gia Dụ: "Anh tin nghề của . Anh thể vì một học sinh phụ bạo hành mà động thủ với phụ ngay trong văn phòng; từ bỏ bất kỳ học sinh nào, đối xử với như , kể cả những đứa trẻ hư mà khác tránh xa; cuộc sống của eo hẹp, gần như bộ thu nhập đều dùng để giúp đỡ học sinh nghèo. Chắc nghĩ vì quan hệ với nên mới bênh vực ? Không , chỉ ngưỡng mộ ."
"Bản thể trở thành như , giáo viên đối với chỉ là một công việc, nhưng thực sự ngưỡng mộ . Nhiệt huyết và sự tận tâm của sẽ lay động xung quanh, nếu từng việc với , chắc chắn sẽ cảm giác giống ."
Diệp Thịnh tự lẩm bẩm: "Một như , liệu thể chuyện đó ? tin."
Mình tin nghề của ? Trần Gia Dụ tự hỏi lòng. Anh đối mặt với câu trả lời.
"Lần đầu tiên thả về từ sở cảnh sát, trở nên tiều tụy, nhưng bao giờ trách cứ cô bé đó. Anh , cô bé chỉ sai đường thôi, trẻ con mà, khó tránh khỏi nhất thời hồ đồ. thử hỏi , nhưng gì cả."
"Thế đó thì ? Ông biểu hiện gì bất thường ?"
"Cậu , suýt nữa quên mất." Diệp Thịnh dường như nhớ điều gì đó, "Kỳ nghỉ hè năm đó, hình như tâm sự. bí mật, nhưng hỏi. Điều cho thì sẽ thể nào ."
"Về sự mất tích của ông , ông ý kiến gì ?"
" nghĩ chết, thể chạy trốn." Diệp Thịnh , "Ngày rời , mang theo bất cứ thứ gì. Anh khỏi nhà, bao giờ trở về nữa, cứ thế thôi."
"Ngày hôm đó?" Trần Gia Dụ tinh thần phấn chấn, mơ hồ cảm thấy đang đến gần sự thật hơn, "Ông còn nhớ gì nữa , ông khỏi nhà lúc nào? Có gì ?"
Lông mày của Diệp Thịnh càng nhíu chặt hơn, tìm ký ức mười chín năm là chuyện dễ dàng đối với bất kỳ ai.