Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TÔI ĐƯA ANH LÊN ĐỈNH CAO, ANH ĐẨY NHÀ TÔI XUỐNG VỰC SÂU - 6

Cập nhật lúc: 2025-06-08 10:17:58
Lượt xem: 525

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để Thẩm Yến Lễ phải trả giá.

 

Khi tôi vẫn đang bối rối chưa biết nên bắt đầu từ đâu, thì một email từ Tần Dao đã đưa tôi chìa khóa để phá vỡ cục diện.

 

Theo lời hẹn, khi Thẩm Yến Lễ đang bận đi với cô nhân tình thứ n nào đó, tôi lặng lẽ đến một tiệm đồ cổ trong con hẻm nhỏ.

 

Tần Dao là con gái của một đối tác làm ăn của ba tôi, chúng tôi chơi thân từ nhỏ cho đến khi cô ấy sang nước ngoài học cấp ba.

 

Gặp lại, cô ấy nói ra nghi ngờ trong lòng, đồng thời đưa cho tôi một số tài liệu do cô thuê thám tử điều tra.

 

“Tôi biết có thể chị không tin, nhưng ba tôi và bác Giang đều bị Thẩm Yến Lễ hại chết! Chúng ta phải khiến hắn trả giá!”

 

Cô ấy tưởng tôi sẽ không tin, nhưng tôi lập tức nắm lấy tay cô ấy, đưa ra những bức ảnh mà tôi đã chụp.

 

“Dao Dao, chúng ta hợp tác đi...”

 

Và rồi vài năm sau, Tần Dao quay về từ nước ngoài, thuận lợi vào làm việc tại Tập đoàn Thẩm thị.

 

Cô ấy xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, luôn như một mặt trời nhỏ đầy sức sống.

 

Lại đúng lúc Thẩm Yến Lễ bắt đầu chán cô gái trước đó, vì thế rất tự nhiên, Tần Dao trở thành mục tiêu mới của anh ta.

 

“Thẩm Yến Lễ, anh tưởng mình che giấu giỏi lắm sao?”

 

Tôi khẽ vỗ vào mặt anh ta, căm hận đến mức chỉ muốn g.i.ế.c ngay lúc này.

 

Nhưng tôi biết, đó chưa phải là cách trả thù đau đớn nhất.

 

Tần Dao nhận lấy vị trí của tôi, thản nhiên đeo một dụng cụ mở miệng vào cho Thẩm Yến Lễ.

 

“Tôi chẳng muốn nghe anh lảm nhảm thêm gì nữa, ở bên anh thời gian qua đã đủ ngấy ngẩm rồi!”

 

Cô ấy ra tay mạnh mẽ, không chút nương tình. Khóe miệng Thẩm Yến Lễ bị rách, m.á.u rỉ ra.

 

Tôi bật bếp gas, đốt nóng cây sắt hàn mua sẵn đến đỏ rực, từng bước tiến về phía anh ta.

 

“Chồng à~ cái miệng này của anh lúc nào cũng bịa chuyện, chi bằng thiêu luôn cái lưỡi này đi, để anh khỏi mở miệng lần nữa thì hơn!”

 

Tôi như ác quỷ, kéo lưỡi anh ta ra, cây sắt nóng lập tức phát ra mùi thịt cháy.

 

Thẩm Yến Lễ trợn trắng mắt, vì đau đớn và tinh thần suy sụp mà lập tức ngất đi.

 

“Mới thế đã ngất rồi à?”

 

“Không sao, từ nay về sau, chuyện này sẽ thành cơm bữa thôi mà~”

 

—--

 

Lần tiếp theo tỉnh dậy, Thẩm Yến Lễ phát hiện mình đã trở về nhà, nằm trên giường, đối diện là ảnh cưới của chúng tôi.

 

“Chồng à~ cuối cùng anh cũng tỉnh rồi… Hôm qua dì Ngô còn bảo làm đồ nướng cho anh ngoài sân, mà anh lại tự nhét than vào miệng…”

 

Tôi vừa khóc vừa nói, còn mẹ chồng bên cạnh thì an ủi tôi đừng lo lắng quá.

 

Thẩm Yến Lễ cố gắng mở miệng nói, nhưng phát hiện ra mình không thể phát ra tiếng, lưỡi không nhúc nhích nổi, chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ cùng nước dãi.

 

Mẹ chồng dường như không nhận ra điều gì lạ, dặn dò tôi vài câu rồi rời khỏi nhà.

 

Tôi mới ngồi xuống cạnh giường, khẽ vuốt ve gò má anh ta.

 

“Anh có biết tại sao mẹ không quan tâm anh nữa không?”

 

“Bởi vì công ty do tôi điều hành rồi. Tôi kiểm soát tiền của bà ấy. Với lại, mấy anh trai trẻ kia đang tranh nhau chiều chuộng bà ấy kìa.”

 

“Anh nghĩ một bà lão đang sống như bà hoàng lại thèm quan tâm một đứa con tàn phế như anh sao?”

 

Thẩm Yến Lễ tức đến muốn giơ tay đánh tôi, nhưng giờ anh ta đâu còn sức lực nữa.

 

“Dì Ngô sớm bị tôi đuổi rồi, giờ người giúp việc mới đến nhà là ai, anh biết không~”

 

Tần Dao chờ tôi nói xong mới đẩy cửa bước vào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/toi-dua-anh-len-dinh-cao-anh-day-nha-toi-xuong-vuc-sau/6.html.]

Cô ấy cung kính cúi chào Thẩm Yến Lễ, trên xe đẩy là bát cháo nóng hổi.

 

“Phu nhân, hiện giờ ăn cháo là tốt nhất cho sức khỏe của ông nhà. Để tôi đút cho ông ăn nhé.”

 

Tôi và Tần Dao cùng đỡ anh ta lên xe lăn, cố định lại. Dù có giãy cỡ nào, giờ anh ta cũng chỉ như một con gà con yếu ớt.

 

Thấy thời gian cũng vừa vặn, tôi quay lưng bước đi.

 

“Tôi đi đón con gái tan học đây. Cô đừng ‘chơi’ quá tay nhé. Không thể để anh ta được giải thoát dễ dàng thế được.”

 

Sau lưng tôi vang lên tiếng gào tuyệt vọng. Xuống tầng, tôi bật máy đĩa vinyl trong nhà để át tiếng hét của Thẩm Yến Lễ.

 

“Xem ra nên dán thêm ít mút tiêu âm trong hầm mới được~”

 

Tôi đứng trước mặt mọi người, mặc một bộ vest đen, tay cầm ô, mặc cho nước mắt rơi không ngừng.

 

“Hôm nay là lễ tang của Yến Lễ, cảm ơn mọi người đã đến tiễn anh ấy lần cuối…”

 

Mẹ chồng gần như nằm bò trước bia mộ, khóc đến mức không đứng dậy nổi, miệng lẩm bẩm “con trai khổ mệnh của tôi…”

 

Tôi nhìn quanh, thấy hầu hết đều là thành viên hội đồng quản trị của công ty, liền lấy khăn tay lau nước mắt.

 

“Sau này tôi sẽ tiếp tục dẫn dắt Tập đoàn Thẩm thị đi tiếp. Tôi tin rằng tương lai chúng ta sẽ rực rỡ hơn nữa!”

 

“Tôi sẽ không để những cố gắng của Yến Lễ trở thành vô ích!”

 

Hình ảnh mạnh mẽ của tôi, cùng khả năng lãnh đạo vượt trội trong thời gian qua, đều hơn hẳn Thẩm Yến Lễ.

 

Các giám đốc đương nhiên ủng hộ tôi. Dù sao thì người ta chỉ quan tâm đến lợi ích, không phải tình nghĩa.

 

Tôi quay lại, dắt tay con gái đang ôm bó hoa cúc trắng đến trước mộ, bảo con đặt hoa xuống.

 

“Mẹ không lừa con đúng không? Mẹ đã chọn đúng loại hoa rồi đấy.”

 

Trong tiếng mưa rơi, tôi hạ giọng, nói khẽ để người khác không nghe thấy.

 

Con gái nắm lấy tay tôi, mắt híp lại vì cười, giống tôi như đúc.

 

“Mẹ ơi, mình về nhà đi. Con nhớ mẹ đỡ quá~”

 

Về đến nhà thì trời đã tạnh mưa. Tần Dao đã nấu sẵn một bàn thức ăn, ôm con gái hôn lấy hôn để.

 

“Hôm nay mẹ đỡ nấu toàn món con thích nha~”

 

Sau bữa tối, tôi và Tần Dao ru con gái ngủ, rồi mang một bát cháo nóng vào hộp giữ nhiệt.

 

Cùng nhau đi xuống hầm, mở cánh cửa bọc kín mút tiêu âm.

 

Chúng tôi nhìn thấy Thẩm Yến Lễ đang nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng.

 

“Chồng à~ đến giờ ăn tối rồi~ là món cháo anh thích nhất đấy.”

 

Thẩm Yến Lễ thực ra không hề chết. Sau khi cải tạo xong tầng hầm, tôi đã dựng nên một “màn kịch tử vong” cho anh ta.

 

Tôi chợt nhớ lại, khi làm lễ an táng, có nhân viên thì thầm với tôi đầy nghi hoặc:

 

“Sao tro cốt của ông Thẩm có mùi sữa nhỉ, lại trắng hơn bình thường nữa chứ?”

 

Tôi mỉm cười với anh ta, đưa tay làm dấu “suỵt”.

 

“Có lẽ vì chồng tôi thích uống sữa mà~”

 

“Chứ còn lý do gì nữa? Nói xấu người đã mất không hay đâu~”

 

Giờ phút này, Thẩm Yến Lễ chắc hẳn hối hận đến cùng cực, chỉ mong mình c.h.ế.t luôn trong vụ tai nạn hôm đó.

 

Nhưng tôi lại không muốn anh ta chết. Để anh ta sống không bằng c.h.ế.t — mới là sự trừng phạt đau đớn nhất!

 

HẾT.

 

 

Loading...