Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi Giúp Bạch Nguyệt Quang Sống Lại - Chương 3: Tôi Giúp Bạch Nguyệt Quang Sống Lại

Cập nhật lúc: 2025-06-29 03:49:03
Lượt xem: 161

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ý tứ quá rõ.

Ngày Tạ Ân “ra đi,” làm sao ngươi dám mong vui? Dám mơ hạnh phúc?

Tôi lại muốn cười.

“Phu quân, ta thật muốn xem, nếu anh biết…”

Tiếng nói nghẹn lại.

【Ký chủ, cô lại quên rồi. Đây là cảnh tôi lén nói cho cô biết, cô không thể nói ra.】

“Biết gì?” Vệ Tuấn hỏi.

Biết rằng Tạ Ân chưa c.h.ế.t và lý do cô ta chưa chết.

Hệ thống đã tiết lộ cho tôi một lần khi tôi khóc nức nở, đốt giấy tiền tưởng nhớ Tạ Ân.

Bởi di thư Tạ Ân để lại bảo khi cha mẹ tìm được con gái ruột, cô - con gái giả mạo này - không muốn chiếm chỗ người khác nữa.

Ban đầu, tôi rất áy náy, lo sợ.

Tự hỏi liệu việc trở về có gây c.h.ế.t người không.

Nhưng hệ thống nói:

【Tạ Ân chưa chết.】

【Cô ấy trốn cùng người tình.】

Hệ thống kể Tạ Ân thích một chàng thư sinh nghèo, biết gia đình sẽ không đồng ý.

Nhưng nếu bỏ trốn thẳng, cô sợ cha và Vệ Tuấn truy đuổi.

Nên cô nhân lúc mẹ tôi đi đón tôi, cha đi công vụ, lấy chuyện của tôi làm cớ giả c.h.ế.t trốn đi.

Để thật hơn, cô chọn đúng sinh nhật tôi và nói: “Mười lăm năm trước ta nợ cô, hôm nay trả lại cho cô!”

Tôi thực sự muốn xem cảnh đó. Người si tình như Vệ Tuấn khi biết sự thật sẽ ra sao?

“Tạ Đường.”

Có lẽ vẻ chế giễu trên mặt tôi quá rõ, Vệ Tuấn khó chịu, mặt tối sầm: “Nàng không xứng nhắc đến Tạ Ân.”

Nói rồi, anh giữ chặt cằm tôi định hôn.

Tôi vùng vẫy, anh ghì vai, đè tôi xuống giường.

Tôi tức giận, tát thẳng mặt anh, trả đòn Tạ Doãn trước đó.

Vệ Tuấn giận dữ bỏ đi.

Anh cũng là người đầu tiên chứng kiến sự chống đối của tôi.

Anh cho người hầu lui ra, giam lỏng tôi.

“Phu nhân không khỏe, cần nghỉ ngơi.”

Thật ra tôi không khỏe.

Sáng sớm cơn đau n.g.ự.c tái phát. Đến chiều tôi nôn ra máu.

Tôi hỏi hệ thống sống được bao lâu nữa.

Hệ thống thường mềm lòng, trả lời gần khóc:

【Tôi cũng không biết.】

【Đường Đường, đừng buồn.】

Tôi không buồn.

Nếu khi trở về Phủ Thừa tướng tôi còn hi vọng, thì ba năm qua, hơn một nghìn ngày đêm đã g.i.ế.c dần hy vọng đó.

Tôi có chút hối tiếc.

Nếu biết thế này, sao không c.h.ế.t ngay từ năm mười lăm?

Vệ Tuấn giam lỏng tôi bảy ngày. Có lẽ nghĩ tôi hiểu chuyện, anh tự mở cửa.

Tôi liền đưa giấy ly hôn.

Khi chết, tôi không muốn vào mộ tổ Tạ, càng không muốn vào nghĩa trang Vệ.

Vệ Tuấn mím môi, ánh mắt lạnh, không nói gì, cầm giấy ly hôn rồi đi.

Sau khi trả giấy ly hôn, tôi cho người trả sính lễ đã chuẩn bị cho Tạ phủ.

Mẹ tôi tưởng tôi và Vệ Tuấn cãi nhau, sai người mời tôi về ăn cơm.

Tôi từ chối.

Tạ Doãn đến hai lần, tôi vẫn phớt lờ.

Anh ta nghiến răng chế nhạo: “Xem mày làm loạn được bao lâu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/toi-giup-bach-nguyet-quang-song-lai/chuong-3-toi-giup-bach-nguyet-quang-song-lai.html.]

Bảy ngày sau có tin từ nhà bên cạnh.

Phu nhân Tạ sức khỏe yếu, liên tục ác mộng.

Tạ Doãn dẫn người đến “mời” tôi.

Khi rời Vệ phủ, anh ta nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo đầy hả hê.

Tạ Doãn có lý do để vui.

Mẹ tôi hồi trẻ từng bị rắn độc Vân Nam cắn.

Dù được giải độc, bệnh tật để lại di chứng khiến bà yếu ớt. Mỗi lần ác mộng lại bị bệnh sốt cao không ngừng.

Bác sĩ nói bệnh này do tâm lý. Chỉ thuốc tâm lý mới chữa được.

Ký ức đau khổ của mẹ tất nhiên là về Tạ Ân.

Mỗi lần bà ác mộng, đều mơ thấy Tạ Ân, khóc thương nỗi oán hận, cuộc sống đau khổ của cô dưới âm phủ.

Cha tôi mời pháp sư cúng tế.

Nhưng pháp sư nói chỉ có tôi — người bị coi là “tội nhân” — mới có thể lạy tụng để an ủi linh hồn.

Vì vậy, mỗi lần mẹ gặp ác mộng cũng là cơn ác mộng của tôi.

Tôi phải quỳ ba ngày ba đêm trên pháp trường.

Ba ngày ba đêm.

Tôi không biết có trụ nổi không.

Hơn nữa, tôi không muốn làm hài lòng họ nữa.

Tôi đứng trước đệm, cúi mắt, không chịu quỳ.

Cha tôi đập vỡ chén trà:

“Mày còn dám chống đối!”

“Mày là con mẹ, sao lại đền đáp mẹ như thế?!”

Tôi im lặng.

Cha càng tức giận, gọi gia nhân chuẩn bị gia pháp.

Vệ Tuấn nắm tay tôi:

“Xin lỗi ta đi.”

Tôi nhìn anh.

Đôi mắt anh đầy quyết tâm:

“Xin lỗi ta, ta sẽ nói thay nàng.”

Tôi nghiến răng, tay run không ngừng.

Cuối cùng tôi quỳ xuống đệm.

Chỉ cần quỳ.

Chết sớm thì siêu sinh sớm.

Tôi không muốn nhìn họ lần nào nữa!

Vệ Tuấn lẩm bẩm:

“Ta xem nàng làm loạn được bao lâu!”

Tạ Doãn và Vệ Tuấn, đúng là anh em cùng lớn lên, chung một ý định muốn ép tôi khuất phục.

Trước đây, dù tôi có quỳ, ba bữa cơm vẫn đầy đủ.

Lần này, có lẽ do Tạ Doãn chỉ huy, ba bữa chỉ có cháo trắng.

Trước đây ban đêm, Vệ Tuấn thường đuổi người hầu, để tôi nghỉ ngơi.

Lần này, anh và Tạ Doãn đứng hai bên, không lúc nào rời.

Họ đang chờ.

Chờ tôi khuất phục.

Chờ tôi cầu xin.

Tôi không chịu.

Tôi kiên nhẫn niệm kinh, coi đó là tự an ủi cho bản thân.

Tôi quỳ trên đệm, không cúi, lâu dần thành quen.

Tôi cố nghĩ về những điều vui vẻ, nhưng nhận ra cuộc đời tôi thật nghèo nàn.

Loading...