Buổi tối, các cụ già đều sinh hoạt trong sân, còn thì nhân lúc một bận rộn trong bếp, cố ý đến tìm chuyện trò.
“Vừa xem video gửi, cô chơi đàn piano .
“Với trình độ như , ở đây dạy mấy cụ già, phần phí hoài.”
Giọng điệu , giống như khen ngợi, xen chút tiếc nuối.
ẩn ý thăm dò phía .
Thế là mỉm nhạt, :
“Anh yên tâm, ý đồ gì với dì Chiêm cả. chỉ đơn giản đồng cảm với một mất con gái. ”
“Bởi vì cũng từng mất một đứa con, chỉ thôi.”
Hình như ngờ sẽ thẳng thắn như thế.
Anh thoáng sững , đó với vẻ áy náy:
“Xin , ý đó.
“Chỉ là, là duy nhất còn của , nên mới cẩn trọng hơn một chút.”
“ hiểu.”
Nói mấy câu xong, cả hai cùng rơi im lặng.
Chốc lát , viện trưởng Lâm bước , kéo tay :
“Hinh Hinh, bên ngoài tìm cô, là nhà của cô, mau xem …”
lau tay tạp dề, cởi bỏ nó, bước ngoài.
Trên ghế trong sân, một phụ nữ trung niên y phục sang trọng, quý phái đang , ánh mắt liên tục đảo quanh quan sát.
Viện trưởng Lâm bụng rót cho bà một cốc nước, nhưng bà chỉ khách khí nhận lấy, đặt bàn tròn bên cạnh, hề nhấp một ngụm.
Dì Chiêm thì tràn ngập nghi hoặc chằm chằm bà.
Thấy , dì Chiêm vội nắm c.h.ặ.t t.a.y :
“Tiểu Nhan, con mau , con là con gái của !
“Bà cứ khăng khăng bà mới là con, nhưng bà tuyệt đối , …”
dỗ dành dì Chiêm, hiệu cho Trần Hằng. Anh lập tức hiểu, liền dìu dì Chiêm trong phòng.
Còn , thì theo bước phụ nữ — — rời khỏi viện dưỡng lão.
“Con điên ? Bình thường dặn dò thế nào con đều quên hết ? Dám đưa đơn ly hôn, thậm chí còn dám bỏ nhà lâu như !
Ai cho con lá gan đó, mau theo về ngay!”
Không hề vòng vo, bước khỏi cổng, túm lấy tai , mắng xối xả.
“Con về!” hất tay bà , xoa lấy vành tai, thẳng bà.
“Con ở đây , chẳng cần lo. Con với Chu Dạng cũng thể nào nữa, cũng đừng phí công vô ích!”
“Sao nuôi một đứa vô dụng thế …”
Lời còn dứt, một chiếc xe ba bánh điện chạy ngang, cuốn theo bụi mù.
Bà hất tay, dùng ngón trỏ dí mũi, vẻ mặt đầy chán ghét:
“Ở cái nơi khỉ ho cò gáy , mà con ở nổi!
“Mẹ cho con , cho dù Chu Dạng ngoại tình thì , đàn ông địa vị thì ai chẳng thế? Suy cho cùng cũng chỉ tại con bất tài, giữ nổi đứa bé, để con bạn thừa cơ chen .”
Đứa bé đó là nỗi đau khắc sâu trong lòng .
Nghe đến đây, lặng im, đáp .
“Mẹ lời khó , nhưng cũng là vì cho con thôi. ”
“Mà chẳng chỉ mất một đứa con thôi ?”
Nói xong, bà bước tới kéo tay , giả bộ ân cần:
“Con yên tâm, nhờ tìm một bài thuốc bí truyền, bảo đảm con và Chu Dạng sẽ sớm con. Chỉ cần con, thì cho dù bên ngoài Chu Dạng phong lưu thế nào, cũng sẽ vì đứa trẻ mà dè chừng!”
Lại thế, vẫn là như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-khong-con-yeu-anh-nua/3.html.]
Bà bao giờ hỏi gì, chịu bao nhiêu tủi nhục, hứng chịu tổn thương .
Chỉ áp đặt ý của , đem những cưỡng ép trút hết lên .
Từ khi bà tái giá, bà còn quản nữa.
bắt nạt, khác sỉ nhục, chửi là con của “tiểu tam”.
Bà bao giờ quan tâm thêm bao nhiêu vết thương vì hành hạ, chẳng để ý tới những gào tuyệt vọng.
Bà luôn giả vờ thấy, bắt ngoan ngoãn, nhẫn nhịn, đừng bà mất mặt.
Bà chỉ quan tâm đứa con trai mà bà sinh cho nhà hoj Tống giúp bà giữ chỗ .
Chỉ quan tâm hôn nhân của lợi cho quan hệ và địa vị của bà .
phẫn nộ hất tay bà:
“Con rõ cho , con yêu nữa, con ở bên nữa!”
“Mẹ thật sự là vì con ? Không bà chỉ thèm khát quyền thế nhà họ Chu thôi ? Thế nào, đứa con trai sinh cho chồng mới chẳng giúp gì ? Một nhà họ Chu đủ, còn cần hủy hoại con thế nữa ?”
“Chát!” tát một cái.
“Đây là cách tao dạy mày ? Đồ vong ân bội nghĩa! Hôm nay mày theo tao về, c.h.ế.t thì cũng chỉ c.h.ế.t trong nhà họ Chu!”
Bà thẳng tay lôi kéo , định ép đưa về chiếc Bentley đen đang đỗ bên cạnh.
giãy giụa kịch liệt: “Con !”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Cô , bà thấy ?”
Trần Hằng bất ngờ xuất hiện, chắn mặt .
“Cậu là ai, xen chuyện nhà gì?”
“Bà là Mạnh Chỉ Lan, đúng ? Thay gửi lời hỏi thăm tới chồng bà, tổng giám đốc Tống Quốc Uy.” Trần Hằng đưa danh .
Mẹ xong, sững một thoáng.
Khí thế lập tức mềm xuống.
Bà liếc đầy hàm ý:
“ là tìm chỗ dựa, xem hôm nay đưa mày .”
Nói xong, bà tò mò quan sát Trần Hằng vài lượt, thêm gì, bỏ .
8.
“Cô chứ?”
Trần Hằng gương mặt , khẽ hỏi.
Cơn đau sưng rát vẫn còn lan tỏa, nhớ ánh mắt vụ lợi của , chỉ thấy nhục nhã, liền mặt , tiếp tục im lặng.
“Mẹ lo cho cô, nên mới bảo xem thử.”
“ ý gì khác.”
Anh dường như thấu thái độ của , vội vàng giải thích.
“Không , dù gì… cũng chẳng gì tệ hơn nữa.”
ngẩng đầu :
“ về bôi thuốc . Đừng với dì Chiêm chuyện thương.”
Trần Hằng gật đầu, xoay trở viện dưỡng lão.
về chỗ ở của , lấy đá chườm lên mặt.
Trong lúc chờ bớt sưng, một điện thoại lạ gọi tới:
“Em về cùng ?”
Giọng , quá quen thuộc.
Ngoài Chu Dạng , còn thể là ai?