Ba tháng khi rời , xuất hiện.
Không báo . Không lời nhắn.
Chỉ đơn giản là xuống chiếc ghế cao ở quầy bar, gọi một ly whisky.
Lúc , đang bận rộn. Quán đông khách, tiếng nhạc jazz pha lẫn tiếng . đặt shaker xuống, lau tay bằng chiếc khăn trắng, ngẩng lên – và thấy .
Lý Triết Viễn.
Vẫn là bộ vest cắt may chỉnh tề, cà vạt buộc lỏng, gương mặt điển trai mà nhiều tạp chí từng ca tụng. , gì đó khác: ánh mắt mệt mỏi, viền mắt đỏ, như mất ngủ nhiều đêm.
“Whisky đá.” – Giọng khàn khàn, nhưng dứt khoát.
hỏi. Pha rượu, đặt ly xuống mặt , động tác nhanh gọn như phục vụ một vị khách xa lạ.
Trong mắt , đúng là một vị khách xa lạ.
Anh lâu, cất giọng:
“ nhớ em.”
bật . Một nụ chua, cũng chẳng ngọt – giống như khi khách gọi cocktail chuẩn công thức, chỉ lắc đầu.
“ còn nhớ nữa.” – đáp, giọng nhẹ như khói thuốc bay lên.
Bàn tay khựng ly rượu, run run. Whisky sóng sánh, tràn mép ly.
Anh mở miệng, như điều gì đó, lỡ nhịp. Cuối cùng, câu bật chỉ là:
“Tử Hà… , Nhã…”
Tên , cuối cùng cũng gọi đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/toi-khong-muon-lam-the-than-bach-nguyet-quang/chuong-4-khi-anh-ta-quay-lai-quan-bar.html.]
quá muộn.
Anh nuốt khan, giọng nhỏ :
“Em thể về ?”
lắc đầu.
“Không vì giận .” – thẳng mắt , đầu tiên thấy bóng dáng của ai khác trong đó. – “Mà vì tìm thấy một sẽ bao giờ gọi nhầm tên .”
Anh nhíu mày, định hỏi “ai”. để kịp .
nghiêng , rót thêm cho khách bàn bên một ly mojito, , để mặc với ly whisky vẫn còn đầy.
…
Đêm đó, đến khi quán vãn khách. dọn bàn, lau quầy, khóa két. Anh vẫn yên, mắt ly rượu, chạm thêm một ngụm nào.
Khi tắt dần đèn quầy bar, mới dậy.
Bóng lưng kéo dài nền gạch, trông xa lạ đến đáng thương.
Cửa mở , gió đêm ùa . Anh , như một cuối, nhưng chỉ thở dài. Rồi .
…
trong quán bar tối om, tay vẫn còn mùi bạc hà từ những ly mojito cuối cùng.
. Cũng .
@thichancommem
Chỉ thấy trong lòng thật sự yên tĩnh.
Có lẽ, đầu tiên từ ngày quen , mới hiểu thế nào là bình yên.