Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi Là Nữ Phụ Ngực To Não Tàn Trong Truyện Học Đường - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-17 14:31:56
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rất nhanh đã đến ngày hội thao của trường. Tôi ngồi ở hàng ghế đầu khán đài, tay cầm ô che nắng. Mục đích chính là để kịp thời đưa nước cho Hạ Thần.

Từ chỗ tôi ngồi, có thể thấy rõ hàng người đang đứng trên vạch xuất phát. Không thể phủ nhận, người nổi bật nhất trong đó là Tạ Quý Tuân.

Anh cao ráo, chân tay dài, chiếc áo đen ôm sát làm tôn lên thân hình gầy gò. Khi tiếng s.ú.n.g chuẩn bị vang lên, anh siết nhẹ cánh tay, cơ bắp lộ rõ dưới làn áo mỏng.

Tôi chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng dồn toàn bộ sự chú ý lên Hạ Thần. Cổ vũ, reo hò theo từng bước chạy của anh.

Chặng đua nhanh chóng đến nửa đường, rồi bước vào giai đoạn nước rút. Bị Lương Y Huệ thúc giục, tôi rướn người ra trước, lớn tiếng gọi:

“Cố lên!”

Hạ Thần quay đầu lại, cười với tôi. Trong mắt anh ánh lên thứ sáng trong và ấm áp.

Không ngoài dự đoán, người về đích đầu tiên là Tạ Quý Tuân.

Mái tóc đen của anh thấm ướt mồ hôi, đang ngửa đầu uống một ngụm nước. Khi nuốt xuống, yết hầu cao và sắc rõ nơi cổ anh cũng theo đó mà khẽ chuyển động.

Nam chính mà, tất nhiên chuyện gì cũng phải đứng nhất nhưng về nhì như Hạ Thần cũng đã rất giỏi rồi.

Ngay sau khi về đích, Hạ Thần lập tức đi về phía tôi. Tôi liền chạy nhanh tới đón. Do vừa kết thúc cuộc chạy dài, toàn thân anh tỏa ra hơi nóng, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Tôi vừa đưa chai nước cho anh, vừa định đưa tay lau mồ hôi trên trán thì phía sau, từ hướng của Tạ Quý Tuân, bất chợt vang lên một trận xôn xao.

Tôi ngoảnh lại nhìn chỉ thấy Tạ Quý Tuân không biết vì sao lại bước hụt trên bậc thang, cả người ngã nhào xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/toi-la-nu-phu-nguc-to-nao-tan-trong-truyen-hoc-duong/chuong-5.html.]

Tạ Quý Tuân bị thương ở chân trái, chẩn đoán gãy xương nhẹ nên phải bó bột. Tạ phu nhân xót con, một mực muốn anh ở nhà tĩnh dưỡng.

Nhưng Tạ Quý Tuân lại không chịu, cứ nhất quyết đòi đến trường. Cũng đúng thôi trường học vẫn còn Hạ Quỳ ở đó mà.

Bất đắc dĩ, Tạ phu nhân đành mua thêm một căn nhà gần trường để anh tiện ở tạm. Tránh để việc đi lại xa xôi ảnh hưởng đến vết thương.

Lẽ ra tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi nhưng đến lúc Tạ phu nhân chọn người để chăm sóc Tạ Quý Tuân, mẹ tôi liền không nói không rằng, đẩy tôi lên trước.

“Phu nhân, để San San đi đi ạ!

“Con bé học cùng trường với Quý Tuân, có gì còn kịp thời để mắt tới, đưa đón đi học cũng tiện nữa. Huống chi, Quý Tuân lại bị thương ngay trước mắt con bé. Nó thấy áy náy lắm, nếu không cho nó cơ hội lập công chuộc lỗi, tối nay chắc khóc sưng cả mắt mất thôi!”

Tôi vừa định lên tiếng phản bác thì cánh tay đã bị mẹ kín đáo véo một cái. Đau đến mức nước mắt tôi suýt trào ra. Nhìn vào còn tưởng tôi thật sự xúc động mà muốn chuộc lỗi.

Quất Tử

Nhưng tôi không nghĩ Tạ phu nhân sẽ đồng ý để tôi chăm sóc Tạ Quý Tuân. Dù gì tôi cũng là đứa lớn lên dưới mắt bà ấy. Chuyện chăm sóc người khác, tôi chưa từng đụng tay vào bao giờ.

Ngay khi tôi cho rằng bà sắp mở miệng từ chối, bà chỉ khẽ nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi ý Tạ Quý Tuân:

“Con nghĩ sao?”

Tôi căng thẳng nhìn anh, trong lòng dồn hết hy vọng vào phản ứng cuối cùng ấy. Vậy mà Tạ Quý Tuân lại khẽ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh đối diện với tôi. Trong đáy mắt có một cảm xúc lướt qua rất nhanh, ánh sáng chiếu tới làm tôi không nhìn rõ, cũng chẳng thể hiểu được ý nghĩa của nó.

“Cứ để em ấy đi đi. Đỡ phải có người nửa đêm trùm chăn khóc thút thít.”

 

Loading...