Người ta bảo, thương gân động cốt thì trăm ngày mới lành. Tôi đếm từng ngón tay, tính xem còn phải sống chung với Tạ Quý Tuân bao nhiêu ngày nữa.
Mệt. Mệt cả thân xác, mệt hơn là trái tim.
Nhưng thời gian này cũng có chút tin vui. Ví dụ như mối quan hệ giữa tôi và Hạ Thần đã gần tiến thêm một bước. Chỉ còn thiếu một cái chạm nhẹ để phá vỡ lớp kính mỏng giữa hai đứa.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, đợi thi đại học xong, tôi sẽ tỏ tình. Đến lúc đó, một nụ hôn định tình, cùng nhau đầu gối tay ấp, sinh tám đứa một lượt luôn cũng chẳng ngại. Mặc xác cái kịch bản nữ phụ độc ác, tôi đây phải sống cuộc đời quý phu nhân vinh hoa phú quý!
Nghĩ đến đó, tâm trạng tôi bỗng nhẹ hẳn đi, miệng cũng vô thức ngân nga một giai điệu nho nhỏ.
Đang vui thì đầu bị gõ một cái “cốc”. Tôi lập tức cau mày, đưa mắt nhìn sang chủ nhân của bàn tay kia.
Tạ Quý Tuân chống gậy bằng một tay, ánh mắt nhàn nhã nhìn tôi:
“Đi thôi.”
Tôi lắc đầu từ chối:
“Anh cứ về trước đi! Em hẹn ăn tối với người ta rồi.”
Tạ Quý Tuân nheo mắt, giọng lười biếng kéo dài:
“Với ai?”
Quất Tử
“Thì… thì là với Lương Y Huệ chứ ai!”
Tôi cúi đầu vội vã nhét sách vào cặp, giọng cũng mất hết khí thế.
“Thế còn tôi thì sao?”
Giọng anh kéo dài, từng chữ như có ý làm nũng.
“Em tiễn anh ra cổng trường rồi về cũng chỉ mất năm phút thôi, hơn nữa tài xế sẽ đỡ anh vào nhà mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/toi-la-nu-phu-nguc-to-nao-tan-trong-truyen-hoc-duong/chuong-7.html.]
Tôi chống đỡ yếu ớt.
Tạ Quý Tuân lại hỏi:
“Nhưng ăn tối xong không phải còn tụ tập gì nữa à? Chắc về trễ lắm nhỉ?”
“Lỡ như trong lúc đó tôi lại vô tình bị va đập giống lần trước mà em không có ở bên cạnh thì tôi thật sự không biết phải làm sao nữa…”
Tạ Quý Tuân dừng lại đúng lúc, ánh mắt cong cong như cười, lại mang theo chút áy náy khiến người ta mềm lòng.
“Không sao đâu, em cứ đi chơi vui vẻ nhé.”
Anh nói thế, lại khiến tôi thấy có chút tội lỗi.
Tôi vội giơ tay lên làm động tác thề thốt, đảm bảo chắc nịch:
“Em ăn xong sẽ về ngay! Nhất định không để anh phải chờ lâu đâu!”
Đưa mắt nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi, tôi đứng tại chỗ thêm một lát, cuối cùng cũng thấy Hạ Thần bước ra cổng trường. Cậu ấy tự nhiên đón lấy chiếc cặp tôi đang cầm, giọng dịu dàng như gió xuân:
“Đi thôi! Tớ đã đặt chỗ ở một nhà hàng gần trường rồi.”
Vì trong lòng vẫn nhớ đến việc Tạ Quý Tuân đang chờ ở nhà, tôi vùi đầu ăn cho thật nhanh, vốn định tranh thủ bữa tối để kéo gần khoảng cách với Hạ Thần, nhưng kế hoạch ấy cũng bị vứt ra sau đầu. Ăn xong, tôi từ chối lời mời đi chơi tiếp của Hạ Thần.
“Xin lỗi nhé, nhà tớ có giờ giới nghiêm. Về trễ quá mẹ sẽ giận đó.” Tôi bịa đại một lý do.
Hạ Thần là người tinh ý, không hỏi thêm gì, còn chủ động đề nghị đưa tôi về. Tôi gật đầu.
Chúng tôi sóng bước đi dưới ánh trăng nhàn nhạt. Gió đầu xuân mang theo chút lành lạnh, khiến lòng bàn tay tôi hơi tê. Tôi khẽ co ngón tay lại, vô tình lướt qua mu bàn tay của Hạ Thần.
Cậu ấy hơi khựng lại, rồi nhẹ nhàng móc lấy ngón út của tôi. Thấy tôi không hề né tránh, Hạ Thần liền nắm lấy cả bàn tay tôi, các ngón tay đan chặt vào nhau. Ngay khoảnh khắc ấy, có một tia xuân ý mơ hồ len lỏi nảy mầm từ nhịp tim đang lỡ một nhịp của tôi.