TÔI TỪNG LÀ KẺ THỨ BA - CHƯƠNG 9 – MỘT KIẾP NGƯỜI CHỈ ĐỂ HỐI HẬN

Cập nhật lúc: 2025-08-05 15:21:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

c.h.ế.t sớm như từng nghĩ.

Cũng gặp bất kì một tai nạn nào khác.

chỉ… già , như bao con cô đơn khác trong một thành phố ai chờ đợi ai.

sống qua những ngày mưa ẩm, qua những mùa hè nóng khét, qua những đêm rét co trong chiếc chăn mỏng.

Không còn ai nhớ từng là ai.

Không còn ai quan tâm từng một khuôn mặt khác.

sống lay lắt như ngọn đèn cạn dầu, sáng mờ chập chờn.

Năm năm mươi lăm tuổi, một trận cúm nặng khiến thể khỏi giường suốt ba tuần.

con cái. Không họ hàng. Không bạn bè .

Chủ nhà trọ đôi khi ném vài gói mì qua khe cửa. Họ nghĩ bệnh truyền nhiễm.

trách họ. còn sợ chính .

từng yêu một .

từng giật chồng khác.

từng nghĩ là nạn nhân.

từng sống như một cái bóng, trốn chạy và im lặng, hy vọng thời gian sẽ xóa vết nhơ.

.

Có những lầm, càng im lặng, càng bám rễ sâu xương tủy.

bắt đầu quên mất gương mặt đây trông như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/toi-tung-la-ke-thu-ba/chuong-9-mot-kiep-nguoi-chi-de-hoi-han.html.]

cũng còn nhớ rõ giọng của .

Chỉ còn một đoạn duy nhất trong trí nhớ, lặp lặp như một cái kim trong hộp nhạc gãy:

“Anh xin .”

ôm nó qua hết tuổi thanh xuân, qua cả tuổi trung niên, để mang theo nó tuổi già.

Tối hôm đó, khi co ro trong căn phòng ẩm thấp, tay run run cầm mảnh giấy cuối cùng, :

“Nếu một kiếp

cầu yêu.

chỉ xin một cơ hội… .”

đặt tờ giấy gối.

Rồi nhắm mắt.

Bên ngoài, mưa rơi nhẹ.

Lần cuối cùng trong đời, mơ thấy giữa đường phố Thượng Hải, tóc xõa dài, mặt vết sẹo, môi đỏ , ánh mắt long lanh.

mặc một chiếc váy trắng, chạy ngược chiều gió, chạy .

Phía … là ánh sáng.

Là một tiếng gọi dịu dàng:

“Hạ Hạ.”

ngoảnh .

Không ai ở đó.

Chỉ gió thổi qua tấm mỏng như giấy của , cuốn khỏi trần gian.

Loading...