Trong quán lời ai ai cũng tò mò như đợi xem trò của : “Cô là ai, cô dám lên Phong, mau xuống .”
Một cô gái lên tiếng.
“ đó, cô lấy quyền gì mà dám , cút xuống mau.”
“ là hổ, mau xuống .”
mặc kệ lời của , mở nắp cháo ,xúc một muỗng thổi đưa đến bên môi , thấy nhíu mày càng chặt hơn, mắt dò xét , tính hợp tác : “Anh dám ăn, em sẽ về méc bà ngoại đấy, là bà kêu em đem đến cho ăn tối đấy.”
Nghe chần chừng vài giây cũng mở miệng nhận lấy, thấy đáp khiến mắt xung quanh đầy kinh ngạc, tiếng bàn tán ngừng.
“Vậy mà Phong hợp tác với cô , đẩy cô , còn để cho cô càng, là thật .”
“Thì cây sắt cũng ngày nở hoa.”
thế càng: “ là bạn gái của , lẻ để mấy cô , còn nữa đây là chồng , ai mượn mấy cô đem đồ đến cho , cái gì mà bánh em tự , là mua ngoài tiệm đầu đường, còn cà phê em tự xây, tự pha xem ly còn in cả tên cửa hàng kìa.”
liên thuyên cả buổi trời, lẽ quá chợ búa nên cả đám mỹ nhân ai đáp câu nào , mặt ai cũng đầy căm phẫn chằm chằm .
“Được , Phó bạn gái các cô đừng đến nữa như là phá hoại gia đình của khác, cho các cô đấy.”
Hoàng Minh lên tiếng.
Minh Thành từ trong cũng góp thêm vài câu: “Nhìn xem chị dâu của tụi xinh , đáng yêu, các cô ở đây ai thể so .”
Nghe thấy khen ngợi, khỏi đắt chí nháy mắt với Minh Thành: “Anh Minh Thành đúng là mẫu lý tưởng nhan sắc nhan sắc năng lực gia cảnh hơn .”
Cơn đau bên eo truyền đến thì thấy gương mặt tối đen như mực của Khải Phong: “Không đúc nữa .”
Anh nhướng mài , khựng nữa giây nhanh tay đúc tiếp, miệng kìm mà nhếch lên.
khi nhóm mỹ nhân rời thì ai trở mặt: “Còn xuống.”
“Có thể xuống .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/toi-viet-ten-minh-vao-qua-khu-cua-anh/chuong-6-anh-ay-la-cua-toi.html.]
lí nhí đáp.
với ánh mắt lạnh như băng , vẫn ngoan ngoãn leo xuống: “Tối về nhà, đến đây gì.”
Anh lạnh lùng hỏi.
“Dĩ nhiên là theo đuổi .”
thản nhiên đáp.
“Cô là con gái giữ ý tứ thể thản nhiên đeo đuổi khác.”
“Gì chứ, việc em thích gì đáng hổ, em còn cho tất cả em đang đeo đuổi để những ong bướm xung quanh thể điều rút lui.”
Mặt Khải Phong chút đổi sắc nhưng tai thì ủng đỏ.
“Tối , cô về .”
“Chồng , tối , em về một an , thể đưa em về ạ.”
móc ngón út tay lắc lắc, giọng nũng nịu đáp.
“ là phiền phức.”
Tuy rằng nhưng vẫn lên ngoài, khi thấy theo, dừng nhưng đầu lạnh lùng bảo: “Còn theo.”
Nghe hí hửng chạy lon ton theo .
Suốt chặn đường về nhà chỉ luyên thiên, thỉnh thoáng đáp nhưng cũng ngắn gọn. Khi đến nhà đang định lên lầu thì kéo tay : “Từ nay về đừng đến tìm nữa, và cô cuộc sống khác thể chung một đường .”
Anh lạnh lùng bảo rời mặc vọng theo thế nào.
“Em sẽ bỏ cuộc, đừng hòng đuổi em.”
Đem cả một bụng tức giận về nhà, ngủ quên lúc nào .