Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/qXel6Vjon
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đẩy cô chính là Triệu Bằng, anh ta vừa vào nhà vì không thấy Thi Quân trả lời tin nhắn, sợ cô gặp chuyện không hay. Ai ngờ vừa vào đã thấy ông già giơ gạt tàn lên ném may là anh ta phản ứng kịp.
Triệu Bằng cười xoa dịu:
“Chú Thi bá, giận thì cũng đừng giận tới mức ra tay chứ. Có gì cứ nói, động tay động chân mệt người lắm. Mà lỡ Thi Quân bị thương rồi, ai lo việc công ty đây? Có phải không ạ?”
Đừng nhìn Triệu Bằng thường ngày lông bông, chứ lúc quan trọng vẫn luôn đứng về phía Thi Quân. Anh em là để chọc nhau nhưng không cho phép người khác động vào.
Thi Văn Bá thấy là Triệu Bằng thì liền nở nụ cười xã giao. Hai nhà có làm ăn qua lại, mà năm xưa ông từng chịu ơn Triệu gia nên luôn khách khí với Triệu Bằng. Cũng vì vậy, ông không bao giờ ngăn cản việc Thi Quân chơi thân với anh ta hoặc đơn giản là có ngăn cũng vô ích.
Tần Ngữ Nhiễm nhanh nhảu mời Triệu Bằng ngồi, ánh mắt bà ta sáng lên. Bà luôn nghĩ Thi Quân có thể ngông nghênh là nhờ Triệu gia chống lưng. Nếu một ngày Triệu gia đổi ý, ủng hộ con trai bà Thời Úc thì ai làm người thừa kế nhà họ Thi còn chưa biết đâu.
Lúc này Thi Quân mới để ý trên bàn ăn còn có một thanh niên. Đôi mắt một mí, khoé mắt như cười nhưng ánh mắt lại lạnh. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta. Ngồi gần Tần Ngữ Nhiễm như vậy, chắc chính là “Thời Úc” trong miệng bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tong-tai-hom-nay-quay-ngua-sao/18.html.]
Thời Úc bất ngờ đứng dậy, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Anh ta đưa tay ra về phía Thi Quân. Cô do dự một chút rồi cũng nắm lấy. Khi hai bàn tay chạm nhau, Thi Quân lén liếc bàn tay Thời Úc mười ngón thon dài, đốt tay rõ ràng, đẹp đến phát ghen. Cô nghiến răng nghĩ: “Đã đành thua mấy đứa con gái là một chuyện, sao giờ đến cả con trai cũng đẹp hơn mình? Để cho người ta sống nữa không trời?”
“Tôi tên Thời Úc.”
“Thi Quân.”
Nhìn thấy hai người nắm tay mà không buông, ông Thi hắng giọng. Trong lòng ông có chút bồn chồn sợ cái thằng con trai này lại “tái phát tật xấu”. Chẳng hiểu học ai, còn nhỏ mà suốt ngày mê sắc dục. Nếu không phải tim khỏe, chắc cũng bị Thi Quân chọc giận đến đột quỵ từ lâu.
Thi Quân lúc này mới buông tay ra, ngượng ngùng cười với Thời Úc.
người phụ nữ Tần Ngữ Nhiễm luôn để ý nhất nhất mọi động tĩnh đương nhiên thấy tất cả. “Hừ, xem ra mấy lời đồn bên ngoài chẳng phải không có căn cứ. Chỉ cần mình đổ thêm ít dầu vào lửa, ngôi vị người thừa kế của cậu ta... sớm muộn cũng phải nhường lại thôi.”