Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khóe miệng Triệu Bằng giật giật. Bản thân anh đã khổ sở lắm mới tránh khỏi mấy buổi xem mặt, giờ mà Thi Quân mở lời thì đúng là đường chết.
Anh trừng mắt nhìn Thi Quân, bực bội phun một câu:
“Được rồi! Cậu đi ngủ đi! Chọc không nổi thì tôi tránh vậy! Xin lạy cậu đừng mở miệng nữa, tha cho tôi con đường sống, để tôi còn thấy ánh mặt trời ngày mai. Tôi đích thân tiễn cậu về! Mà cậu ngủ gì sớm vậy? Mới mấy giờ, dân chơi giờ này còn chưa khởi động xong nữa kìa!”
Thi Quân đứng dậy, vươn vai giãn gân cốt, lại ngáp thêm cái nữa:
“Ngày mai tôi phải đi làm giám khảo cho một chương trình tuyển chọn nhan sắc, cần về nghỉ ngơi dưỡng sức. Dù sao cũng là livestream, không thể làm cho có lệ được.”
Triệu Bằng ngạc nhiên:
“À, cái chương trình gì đó tìm ‘gương mặt mối tình đầu trong lòng công chúng Trung Quốc’ đúng không? Nghe bảo người tham gia toàn trai đẹp da trắng. Này... chẳng lẽ cậu thật sự thích kiểu đó hả? Bảo sao tôi thấy ánh mắt cậu nhìn mấy anh em chúng tôi kỳ kỳ!”
Vừa nói, Triệu Bằng vừa ôm chặt lấy áo, cảnh giác nhìn Thi Quân.
Hầy, cái tên Triệu Bằng này không chỉ tự luyến mà còn mặt dày hết biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tong-tai-hom-nay-quay-ngua-sao/2.html.]
Thi Quân trợn trắng mắt:
“Cậu có soi lại gương không? Mặt mũi méo mó thế kia, tôi mà để mắt tới cậu chắc tôi mù. Mau gọi người đưa tôi về, không thì tôi gọi điện cho bác gái, nói cậu đang bị cả đám phụ nữ vây quanh đấy. Tôi đoán ngày mai cậu không cần nhìn thấy mặt trời luôn đâu.”
Triệu Bằng bị Thi Quân dọa đến cứng người, không dám hó hé. Mẹ anh mà biết anh còn ra ngoài tán gái thì không chỉ có gãy chân là xong.
Về đến biệt thự, Thi Quân tự pha cho mình ly trà gừng đường đỏ. Hôm nay là ngày đầu kỳ kinh nguyệt, đau bụng đến muốn chết. Ấy thế mà cái tên Triệu Bằng còn kéo tới cả đám “36D” định chọc cô điên. Nếu không phải vì đau quá, chắc cô đã vặn cổ anh ta luôn rồi.
Nhìn xuống vòng một của mình trống trơn như đồng bằng, Thi Quân thở dài:
“Thật không biết có cố gắng thì có khá nổi không nữa…”
Mặc dù bên ngoài danh tiếng “công tử phong lưu” của cô vang dội, chỉ cần lộ mặt một chút là có báo lá cải bám riết. Dù chỉ vô tình nói vài câu với nữ nghệ sĩ, hôm sau đã thành “nghi án tình cảm” trên mặt báo.
Cô dán miếng giữ ấm, nằm dài trên giường, cảm thấy đời này thật hết hy vọng. Trong lúc đang rầu rĩ, điện thoại reo lên, là ba cô, Thi Văn Bá.