Ký ức kiếp trước như đợt sóng dữ trào lên trong tâm trí. Tôi là cô nhi. Vì cứu cha mẹ Cố Văn Lâm khi họ ngã xuống sông, tôi bị đuối nước quá lâu, não thiếu oxy nên trở nên ngốc nghếch.
Cố cha mẹ ngoài mặt cảm ơn, nhưng thực chất tham lam khối tài sản cha mẹ nuôi tôi để lại. Để chiếm đoạt, họ ép con trai mình cưới tôi.
Kiếp trước, khi cán bộ hộ tịch xác minh thông tin, tôi đã phủ nhận tên mình là “Giang Tuyết”. Vì thế, tôi và Cố Văn Lâm trở thành vợ chồng hợp pháp. Sau đó, khi Giang Tuyết biết chuyện, cô ta tức giận đi lấy người khác.
Còn Cố Văn Lâm… như hoá người khác. Từ đó, anh ta bắt đầu hành hạ tôi, lạnh nhạt và đáng sợ. Cha mẹ anh ta nắm trọn tài sản cha mẹ nuôi tôi để lại rồi cũng nhanh chóng đổi mặt.
Dưới sự dung túng của Cố Văn Lâm, họ không cho tôi ăn, không cho tôi uống. Ngày nào ở nhà họ cũng như sống trong địa ngục: việc chẳng bao giờ hết, chỉ cần làm trái ý là bị đánh đập tàn nhẫn.
Để che giấu bạo hành, họ nhốt tôi trong nhà, cấm tôi ra ngoài. Ra ngoài thì đóng giả người đáng thương, dựng lên hình ảnh “chúng tôi đang nuôi một kẻ điên”, thậm chí còn tung tin rằng tôi không chỉ điên mà còn cực kỳ bạo lực, nguy hiểm.
Một năm sau… Cố Văn Lâm và Giang Tuyết cuối cùng vượt qua mọi cản trở, công khai bên nhau.
Những ngày sau đó, cuộc sống tôi càng lúc càng thê thảm. Giang Tuyết căm ghét tôi đến tận xương tuỷ. Cô ta cho rằng chính vì tôi mà cô ta mới nổi giận lấy nhầm một kẻ biến thái, nên trút hết thù hận lên đầu tôi.
Cô ta hành hạ tôi điên cuồng, còn Cố Văn Lâm thì nhắm mắt làm ngơ. Nếu không vì cha mẹ Cố sợ dân làng dị nghị, chắc tôi đã sớm bị Giang Tuyết giày vò đến c.h.ế.t rồi.
Rồi một ngày… Cố Văn Lâm dắt Giang Tuyết rời đi. Lần gặp lại, họ đã khác hoàn toàn: quần áo mới tinh, đồng hồ đắt tiền, túi xách đầy quà ngon, sang trọng.
Cũng kể từ đó, cuộc sống gia đình Cố cải thiện rõ rệt — như đổi đời chỉ trong một đêm.
Còn tôi… cuộc sống không những không khá hơn mà còn rơi xuống tầng địa ngục sâu hơn. Cha mẹ Cố tước đoạt hoàn toàn tự do của tôi.
Họ dùng xích sắt trói tôi lại, nhốt trong… chuồng heo. Rồi tôi sắp chết.
Trước khi chết, tôi thấy cha mẹ Cố đứng ngoài chuồng heo, dửng dưng nhìn tôi như một con vật sắp bị đưa đi làm thịt. Trên mặt họ là nụ cười vui sướng ghê tởm.
Con ngốc này cuối cùng cũng sắp c.h.ế.t rồi. Từ giờ, chúng ta có thể lên thành phố đoàn tụ với con trai, sống sung sướng cả đời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tren-dang-ky-ket-hon-khong-phai-ten-toi/chuong-2-tren-dang-ky-ket-hon-khong-phai-ten-toi.html.]
Tôi chết. Linh hồn tôi trôi dạt như chiếc lá mục giữa cõi vô định, bơ vơ và lạnh lẽo. Tôi phiêu bạt như vậy một thời gian rất lâu…
Cho đến một ngày, linh hồn tôi bị một lực kéo kỳ lạ hút vào một cơ thể. Tôi sống lại.
Nhưng ban đầu vẫn u mê, đầu óc rối rắm, sống trong trạng thái m.ô.n.g lung, như cả thế giới chỉ còn tiếng ù ù trong đầu. Mãi khi cán bộ hộ tịch hỏi tên tôi, não tôi mới bừng tỉnh khỏi cơn mê dài...
Tôi đã trọng sinh. Và lần này — tôi không còn ngốc nữa. Tôi… cuối cùng cũng có thể làm chủ vận mệnh của mình.
Tôi bị cha mẹ Cố lùa lên một chiếc xe bò cũ kỹ, bị nhét tận cuối xe – chỗ xóc nẩy nhất. Cha mẹ Cố, vẫn như kiếp trước, nắm tay tôi, trên mặt là nụ cười hớn hở. Nhưng tôi nhìn rõ trong mắt họ là sự chán ghét và ghê tởm.
Đúng như những dòng chữ lơ lửng đã nói — có rất nhiều cách để báo ân, đâu cần hi sinh cả đời và hạnh phúc của con trai mình?
Kiếp trước tôi quá ngốc, chỉ mơ mộng được gả cho “Cố ca ca”. Giờ tỉnh rồi mới nhận ra sự chán ghét của họ từ lâu đã lộ rõ. Việc gả tôi vào nhà họ chỉ là một nước cờ tạm thời để chiếm tài sản.
Tôi… chỉ là một con cờ.
Xe bò dừng dưới gốc cây hoè to đầu làng. Mẹ Cố nhảy xuống xe, bắt đầu phát kẹo cưới cho các ông bà trong làng.
Chẳng qua là đánh dấu chủ quyền, để cả làng biết con bé này giờ là người nhà họ Cố, ai cũng đừng hòng nhăm nhe tài sản nhà nó!
Nhìn kìa, có vài người vừa bỏ đi. Họ vốn tính đoạt tài sản của nữ chính, giờ bị nhà họ Cố chiếm trước nên tức đến mức xanh mặt. Về nhà chắc lôi vợ ra trút giận mất.
Cả ông trưởng làng cũng mò ra. Ông già này cũng không tốt đẹp gì, từng định gả thằng con ngốc của mình cho nữ chính ấy.
Tôi mỉm cười, lấy một viên kẹo trong tay Mẹ Cố, nhét vào tay trưởng làng: “Ông trưởng làng ơi, ăn đi, đây là kẹo cưới của Nữu Nữu.”
Nữ chính cho ông ta ăn kẹo cưới, ông ta tức muốn trào m.á.u nhưng vẫn phải cười hớn hở. Quả thật diễn xuất đỉnh cao!
Ông trưởng làng cầm viên kẹo, ánh mắt nhìn tôi đầy nuối tiếc: “Người nhà họ Cố à, con bé Nữu Nữu này thật sự là đứa bé đáng thương và tốt bụng. Con trai nhà cô lấy được nó là phúc đức ba đời đó. Phải đối xử tốt với nó, bằng không tôi là người đầu tiên không tha đâu.”