Trình Ương - 10.PN
Cập nhật lúc: 2025-06-20 08:37:06
Lượt xem: 581
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
【Ngoại truyện – Ôn Kỳ】
01
Lần đầu tiên Ôn Kỳ gặp Trình Ương là trong con hẻm phía sau trường Nhị Trung.
Khi đó, anh vừa mới xử lý xong mấy tên côn đồ đến gây chuyện.
Lười biếng tựa vào tường hút thuốc.
Đúng lúc ấy, một cô gái mặc đồng phục trường Nam Cao đi ngang qua, ném cho anh một miếng băng cá nhân.
Nam Cao là trường trung học tốt nhất thị trấn, không giống Nhị Trung – tạp nham, phần lớn chỉ là học sinh chờ qua ngày.
Ôn Kỳ ngẩng đầu, khẽ cười.
“Sao thế, học sinh giỏi cũng để mắt đến tôi à?”
Anh đẹp trai, ánh mắt đuôi phượng nhướng lên lại càng toát ra chút nguy hiểm.
Vì thế mà thường xuyên có nữ sinh đỏ mặt đưa thư tình cho anh.
Trận đánh vừa rồi cũng là bởi cô gái mà tên côn đồ cầm đầu thích đã tỏ tình với anh.
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
Dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp của cô gái không chút biểu cảm, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng.
Nói xong liền quay người rời đi.
Mãi sau này, Ôn Kỳ mới biết, Trình Ương đưa anh băng cá nhân là vì trong đám côn đồ anh đánh, có một tên từng bắt nạt cô.
Cô gái này, trước giờ luôn rõ ràng chuyện ân oán.
Nhưng lúc ấy, người luôn lãnh đạm như Ôn Kỳ lại bỗng nhiên thấy hứng thú với cô gái đó.
Bạn bè nói với anh:
“Trình Ương chính là đóa hoa cao lãnh nổi tiếng của Nam Cao đấy, không chỉ xinh đẹp mà thành tích học tập cũng rất tốt, người theo đuổi cô ấy nhiều lắm. Sao thế, anh Kỳ cũng để mắt đến cô ấy rồi à?”
Ôn Kỳ nhớ đến cô gái lạnh nhạt, xa cách như ánh trăng đêm đó, theo phản xạ trả lời:
“Sao có thể chứ? Sắp thi đại học rồi.”
Sẽ làm phiền cô mất.
Bạn anh tròn mắt ngạc nhiên: “Anh Kỳ, với thành tích của anh mà cũng coi trọng kỳ thi đại học vậy sao?”
“Cút.”
Từ hôm đó trở đi, Ôn Kỳ bắt đầu chủ động đuổi bọn ong bướm quanh Trình Ương.
Trên đường về sau tiết tự học buổi tối, có một đoạn đường rất dài không có đèn.
Ôn Kỳ liền mang theo một cây đèn pin siêu sáng có thể chiếu sáng cả màn đêm, lặng lẽ đi theo sau cô từ xa.
Có lúc Trình Ương quay đầu lại, anh liền giả vờ nhìn sang hướng khác.
Sau kỳ thi đại học.
Trình Ương tìm một công việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi trong thị trấn, Ôn Kỳ liền ngày nào cũng đến đúng giờ để mua đồ.
Thế nhưng có một hôm, Trình Ương không đến.
Hỏi quản lý mới biết, cô cũng không xin nghỉ.
Đây không giống phong cách của Trình Ương.
Không hiểu sao, tim Ôn Kỳ khẽ giật thót.
Chuyện gia đình Trình Ương, Ôn Kỳ cũng biết đôi chút.
Anh từng thấy cha dượng của cô lái xe đến trường đón cô.
Nghĩ đến ánh mắt ghê tởm của gã đàn ông đó.
Đồng tử Ôn Kỳ co lại, lập tức sải bước chạy về phía nhà Trình Ương.
……
Sau này, anh đã từng vô số lần cảm thấy may mắn vì mình đến kịp lúc, không để vầng trăng trong trẻo ấy rơi vào vũng bùn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/trinh-uong/10-pn.html.]
Năm đó, dường như ông trời đặc biệt thương xót.
Để anh có thể ôm trọn ánh trăng của riêng mình.
02
Thế nhưng sau này, chính tay anh đã làm đánh mất cô.
Ôn Kỳ từng nghĩ rằng, anh sẽ yêu Trình Ương suốt đời.
Nhưng một đời quá dài.
Anh đã lơ là.
Lúc Tống Ly mới đến công ty thực tập, anh thường cảm thấy: sao có người lại ngốc đến thế.
Thậm chí còn định sau khi kỳ thực tập kết thúc sẽ trực tiếp bảo phòng nhân sự cho cô ta nghỉ việc.
Nhưng hôm đó, anh vô tình bắt gặp Tống Ly đang gọi điện vay tiền ở cầu thang, giọng nói nghẹn ngào.
“Bác hai, cháu xin bác, ca phẫu thuật của mẹ cháu không thể trì hoãn được nữa…”
Thế nhưng đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.
Ôn Kỳ nhìn cô với đôi mắt hoe đỏ, ra sức kìm nén không để nước mắt rơi.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, anh bỗng nhớ đến Trình Ương năm mười tám tuổi.
Ôn Kỳ mềm lòng.
Anh nhẹ giọng nói với bộ phận nhân sự bên cạnh:
“Thôi, để cô ấy ở lại đi.”
Sau đó cũng chính anh là người đã chi trả chi phí phẫu thuật cho mẹ Tống Ly.
Chính từ khoảnh khắc đó, mọi chuyện bắt đầu trượt khỏi tầm kiểm soát.
03
Khoảng thời gian ấy, Ôn Kỳ và Trình Ương xảy ra một trận cãi vã không lớn không nhỏ.
Ngọn nguồn là vì Trình Ương tăng ca ngày càng nhiều.
“A Kỳ, chỉ bận tháng này thôi, tháng sau sẽ ổn hơn mà.”
Trình Ương thấy anh giận, liền nhỏ giọng nũng nịu dỗ dành.
Thế nhưng lần này…
Ôn Kỳ lại cảm thấy mệt mỏi.
Anh không hiểu, vì sao lần nào cũng là anh phải nhường nhịn Trình Ương.
Trước đây là chuyện của Hạ Thâm, bây giờ lại là chuyện công việc.
Anh thực sự mệt mỏi rồi.
Chỉ lạnh lùng buông một câu:
“Tuỳ em.”
Ôn Kỳ quay lại công ty.
Văn phòng anh có một phòng nghỉ, anh định tạm ngủ lại đó một đêm.
Qua lớp kính, ánh đèn neon ngoài phố phản chiếu lập lòe.
Nhất Phiến Băng Tâm
Rượu vang trong ly lắc nhẹ ánh lên sắc đỏ.
Ôn Kỳ ngồi trên ghế, uống hết ly này đến ly khác.
Ngay lúc ấy— Tống Ly bước vào.
Cô mặc một chiếc váy dây màu trắng, để lộ xương quai xanh mảnh mai, run rẩy tiến đến hôn lên môi anh.
“Ôn tổng, em thích anh… đừng đẩy em ra… có được không?”
Đêm đó— Không biết là tác động của rượu, hay là sự không cam lòng âm ỉ suốt bao năm trong đáy lòng, dục vọng bùng lên như sóng thần tàn phá mọi lý trí trong anh.
Dưới ánh đèn mờ nhòe nhảy múa, trên tấm kính chỉ còn phản chiếu những bóng hình quấn lấy nhau, không rời suốt cả đêm.