TRỞ LẠI, TÔI TỪ NẠN NHÂN TRỞ MÌNH THÀNH THỦ KHOA KỲ THI NGHỆ THUẬT - 1
Cập nhật lúc: 2025-06-29 17:06:16
Lượt xem: 101
Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy dữ dội. Rõ ràng thể tự thoát , mà bạn diễn nam bế bổng lên kiểu công chúa một cách ép buộc.
Anh giả vờ cứu .
ngay khi sắp thoát ngoài an , cố ý thả xuống cầu thang, khiến cột sống gãy, liệt giường, trở thành một kẻ phế nhân.
Sau đó, còn lóc ống kính phỏng vấn:
“Tôi chỉ cứu cô , chính cô vùng vẫy nên mới xảy tai nạn.”
“Chẳng lẽ bây giờ cứu cũng là tội ?”
Thế là, từ kẻ gây hại trở thành hại.
Gặt hái vô sự cảm thông, còn thi đậu ngôi trường đại học mơ ước.
Còn mang tiếng là kẻ vong ân bội nghĩa, lê tấm tàn tật bò lên tầng cao tự tử.
khi mở mắt nữa, ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy.
Lần , đẩy xuống cầu thang ...
—-----
Khi nhận sống , ngửi thấy mùi khói dày đặc tràn ngập xung quanh.
Mở mắt , mặt là phòng múa quen thuộc trong tòa nhà nghệ thuật.
Cô giáo mặc đồ tập luyện, vẻ mặt căng thẳng hét lớn:
“Cháy ! Mọi mau rời khỏi tòa nhà nghệ thuật!”
Tôi sững , ngay lúc đó một bàn tay chìa mắt .
Là Duy Nghị, bạn diễn nhiều năm của , đưa tay về phía , giọng vội vàng:
“Giang Tuân, em ngẩn gì thế? Cháy , chạy mau!”
Tôi lòng bàn tay với đường sinh mệnh thẳng tắp, trong đầu ngừng hiện lên những ký ức của kiếp .
Ở kiếp , trận hỏa hoạn bất ngờ khiến tất cả đều hoảng sợ.
Tiếng la hét vang khắp nơi trong tòa nhà nghệ thuật.
Tôi vốn nên theo giáo viên sơ tán bằng cầu thang phía Đông.
Duy Nghị kéo tay và :
“Giờ dồn hết về cầu thang Đông, đông quá . Ta cầu thang phía Tây!”
Cả hai chúng đều là học sinh nghệ thuật, là bạn diễn hợp tác nhiều năm.
Còn từng hứa rằng kỳ thi nghệ thuật sẽ cùng một trường đại học và tiếp tục hợp tác.
Vì tin .
Tôi rút tay mà cùng chạy về phía cầu thang Tây.
Chúng lảo đảo chạy xuống cầu thang, chỉ còn vài bậc là tới tầng một.
Dây thần kinh căng thẳng lập tức giãn , vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đầu , mỉm với Duy Nghị:
“Tốt quá , chúng sắp cứu .”
ánh mắt bỗng tối , đột nhiên bế ngang lên:
“Em là con gái, chạy lâu như chắc kiệt sức , để bế em .”
Tôi kinh ngạc, vùng vẫy tránh tay :
“Không cần —”
Duy Nghị hề .
Anh cưỡng ép bế lên, thừa lúc đề phòng, bất ngờ buông tay.
Đầu đập mạnh lan can, cơn đau buốt khiến hét lên và cuộn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tro-lai-toi-tu-nan-nhan-tro-minh-thanh-thu-khoa-ky-thi-nghe-thuat/1.html.]
đau đớn đó bằng cú đập sống lưng, như thể chặt đứt làm đôi.
Trán đẫm mồ hôi lạnh, đau đến mức bất tỉnh.
Khi tỉnh , bác sĩ với vẻ tiếc nuối:
“Cột sống của cô gãy.”
Vì chấn thương tích tụ trong suốt nhiều năm luyện tập, cộng thêm những chiếc đinh thép gắn trong …
Tôi trở thành phế nhân, liệt giường sống nốt quãng đời còn .
Tôi từng tuyệt vọng, từng phát điên.
Tôi từng cầu cứu các phóng viên và những tài khoản nổi tiếng, hy vọng họ thể vạch trần bộ mặt thật của Duy Nghị.
đổi , chỉ thấy diễn cảnh chính nghĩa trong các buổi phỏng vấn:
“Tôi thật sự chỉ đang cứu , chính Giang Tuân vùng vẫy mới xảy tai nạn, liên quan gì đến ?”
“Nếu cứu mà cũng quy trách nhiệm, thì cứ khác c.h.ế.t !”
Tôi chỉ trơ mắt dư luận thao túng.
Các bài đăng cầu cứu của lượt xóa.
Ngay cả tài khoản của cũng buộc đóng.
Những cư dân mạng rõ chân tướng thi mắng chửi là kẻ vong ân bội nghĩa, thậm chí còn nguyền rủa :
“Sao lúc cháy c.h.ế.t quách cho xong?”
Họ mở một bữa tiệc bắt nạt mạng, đầy hả hê.
Từng câu từng chữ đều là d.a.o găm đ.â.m tim .
Hôm nhảy lầu, Duy Nghị đăng ảnh giấy báo trúng tuyển đại học lên mạng xã hội.
Anh đậu ngôi trường mơ ước với điểm xuất sắc, nở nụ rạng rỡ với cả thế giới.
cuộc đời đó, vốn dĩ nên là của .
Lại chính tàn nhẫn cướp đoạt.
Tôi nhắm mắt , nước mắt tuôn trào.
Lê tấm tàn tật trèo lên bệ cửa sổ, nhảy xuống từ tầng cao.
Lúc đó từng nghĩ rằng còn cơ hội sống .
Thế nhưng giờ đây, thấy Duy Nghị đang chìa tay với …
Tôi dừng vài giây, nắm c.h.ặ.t t.a.y , nghiêng đầu mỉm :
“Được thôi.”
Giống như kiếp , Duy Nghị cố tình tránh cầu thang rộng ở phía Đông, kéo chạy về hướng Tây.
Ngay cả lý do đưa cũng khác một chút nào:
“Cầu thang Đông đông quá, chen lấn dễ giẫm đạp. Giang Tuân, chúng lối cầu thang Tây sẽ an hơn.”
Tôi giả vờ thấy luồng khói đen dày đặc cuộn trào trong cầu thang hẹp phía Tây.
Rõ ràng lối còn nguy hiểm hơn.
phản bác, chỉ làm vẻ tin tưởng:
“Em tin . Chúng cầu thang Tây.”
Tôi dùng tay áo ướt che miệng mũi, theo Duy Nghị xông hành lang.
Anh căng thẳng, luôn miệng gượng gạo bắt chuyện.
Dĩ nhiên .
Lúc đang toan tính, làm thế nào để hại mà để dấu vết. Sao mà căng thẳng cho ?
Khi chắc chắn khúc quanh camera giám sát ghi ...