Tối hôm đó, mang theo giọng nức nở, gõ cửa căn lều rách, sụt sùi chằm chằm Chiêu Đệ.
“Sau cháu sẽ đánh nữa, cháu sẽ một đứa trẻ ngoan, chắc chắn sẽ khiến bà giận .”
“Bà đừng ghét cháu ? Thực cháu là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ ngoan, thật sự là một đứa trẻ ngoan mà.”
“Tiền thuốc men mấy trăm tệ , cháu sẽ nhặt chai lọ, cháu kiếm tiền trả cho bà.”
Từ hôm đó, nhận luôn công việc dậy sớm cho lợn ăn.
Trời ở nông thôn sáng sớm, nhưng nhiệt độ mãi ấm lên, gió lạnh thổi buốt đầu óc choáng váng.
co ro đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm, vùi bao phân đạm cao hơn cả , múc từng bát cám heo, ghế cắt khoai lang trộn cám, bộ nửa làng mới đến chuồng lợn để cho những chú lợn con đang đói kêu inh ỏi ăn.
Bà nội công việc suốt một năm mới coi như trả hết nợ, nhưng hết năm qua năm khác, thoáng cái gần ba năm.
dám dừng , chỉ mong rằng như thế, bà sẽ thích hơn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Từ hôm , ngoan ngoãn hơn hẳn, mặt bà nội cũng hiếm khi thấy vẻ nhẹ nhõm.
Thoắt cái, học lên lớp sáu, thành tích học tập cũng tiến bộ vượt bậc.
Năm đó, kỳ nghỉ đông, tham gia cuộc thi văn ở thị trấn và giành giải nhất.
Cầm tờ giấy khen trở về căn nhà tranh thấp bé, lập tức sốt sắng đưa cho bà nội xem.
Bà liếc mắt tấm giấy khen vàng óng một cái, tiếp tục nhét củi bếp lò đang đỏ rực.
“Trên trấn mấy ? Trong mấy trăm mà giành hạng nhất thì gì lạ. Có bản lĩnh thì lấy hạng nhất huyện, thành phố, so với mấy nghìn, mấy vạn mà đầu, đó mới là chuyện đáng ! Khi mới gọi là thật sự giỏi!”
Niềm hứng khởi vốn đang dâng trào bỗng dội một gáo nước lạnh. vẻ thờ ơ thoáng qua gương mặt bà, lấy hết can đảm hỏi:
“Nếu cháu đạt hạng nhất huyện, bà sẽ thích cháu, đúng ?”
“Bà sẽ mắng cháu nữa, đúng ?”
Động tác nhóm lửa của bà đột nhiên dừng , bà đầu , đôi mắt già nua đầy vẻ khó tin.
Không bao lâu , khóe mày bà dần giãn , nhưng giọng chẳng chứa bao nhiêu lời khen ngợi.
“Cứ thi hạng nhất hãy . Đừng ở đây khoác, bà vui chơi.”
Trong ánh lửa bừng sáng nơi bếp lò, gương mặt ngây thơ vô tội của soi rọi rõ ràng, còn Chiêu Đệ thì lặng lẽ nhóm lửa.
Hôm , lửa cháy quá to, khiến đáy nồi kết thành một lớp cơm cháy dày cộp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-nam-khinh-nu-toi-quyet-do-bac-dai/4.html.]
gặm lớp cơm cháy cứng đến mức gần như cắn nổi, trong lòng vui sướng vô cùng.
Giòn tan, đó là bữa ăn ngon miệng nhất mà từ khi về quê.
Từ ngày hôm đó, bắt đầu học tập điên cuồng. Bóng đèn vàng vọt trong căn nhà tranh hắt xuống bóng bút chì trang vở, từng hàng từng hàng chữ từ ngòi bút của trải dài .
Tần suất ăn thịt cũng tăng lên. Trong ba năm sống ở đây, thịt heo là thứ hiếm hoi, bà nội nửa tháng mới mua hai cân thịt, chỉ thèm thuồng món thịt kho đỏ au ở nhà , nước miếng cứ chảy .
Giờ đây, cứ cách một hai ngày là ăn thịt, bữa sáng còn thêm một quả trứng luộc, thậm chí mỗi tháng còn thịt một con gà, nấu thành nồi canh gà thơm lừng.
Bà nội ít khi ăn, bà luôn tuổi cao, ăn những thứ đó, nhưng từ ngày trở , bà bao giờ bớt phần của .
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, gương mặt hốc hác của cũng dần đầy đặn trở .
Bà nội mỗi khi gặp quen đều khen ngợi , còn chê bai như , luôn mỉm đón nhận lời khen, rằng tối nay sẽ chuẩn cho món gì ngon.
Một tháng , trong kỳ thi liên trường huyện cuối học kỳ, phụ kỳ vọng, giành hạng nhất huyện, trở thành “huyền thoại” của trường tiểu học trong trấn.
Ngay cả con đường về nhà cũng như ngắn , nhảy chạy, mang giấy khen và bảng điểm đưa cho bà nội xem.
Bà chữ, cầm tờ giấy khen mà chẳng hiểu gì, bèn gọi ngay hàng xóm hỏi đây là ý nghĩa gì.
“Hạng nhất! Hạng nhất huyện! Cháu gái bà giỏi quá, nhà họ Từ các sắp sinh viên đại học !”
“Bà đúng là , nuôi mấy đứa con thì bình thường, ai ngờ giờ bứt phá một đứa giỏi thế !”
Người trong làng đều , trong căn nhà tranh rách nát sắp bay một con phượng hoàng vàng.
Bà nội ôm tấm giấy khen lâu, lâu, gương mặt đầy nếp nhăn bỗng nở một nụ , lẽ vì lâu lắm bà , nên khi trông gượng gạo.
Bà nội vui, gọi thợ mổ heo trong làng đến nhà mổ heo sớm, vốn con heo định để đến Tết mới mổ.
Mấy hôm , ba gọi điện về, Tết năm nay sẽ về ăn Tết.
Sau ba năm gửi đến đây, ông mới trở về.
Mà thì gần như quên mất sự tồn tại của ông, chỉ đôi khi trong ký ức mơ hồ mới nhớ đến hình ảnh nhạt nhòa .
Ánh mắt bà nội trở nên dịu dàng hơn, gặp ai bà cũng , bà một đứa cháu gái ngoan giỏi.
cũng luôn ngẩng cao đầu, theo bà, để thấy đứa cháu gái quý của bà.
Lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc rằng, Chiêu Đệ cũng thể thích .
Thấy , thành tích cũng thể đổi lấy sự thương yêu của .
…