Trọng Nam Khinh Nữ? Tôi Quyết Đỗ Bắc Đại - 6

Cập nhật lúc: 2025-08-04 13:30:45
Lượt xem: 440

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

nắm c.h.ặ.t t.a.y bà nội, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào.

 

Kết cục , sớm .

 

đợi suốt ba năm, chỉ để hết đến khác xác nhận rằng bỏ rơi.

 

Kỳ tích sẽ bao giờ giáng xuống một cô bé bình thường như .

 

Buổi tối, bà nội ôm cửa căn nhà cũ thấp lè tè, lắng tiếng gió thổi qua cánh cửa gỗ phát những âm thanh kẽo kẹt.

 

Giọng bà nhẹ nhàng, sợ rằng sẽ khiến càng buồn hơn.

 

“Không , bà tiền, mỗi tháng bà mấy trăm đồng cơ mà, đủ cho Gia Gia học. Sau chúng sẽ thi đỗ đại học, để cho bọn chúng — cái lũ mù mắt đó — xem. Đến lúc đó, nếu chúng tìm con nhận , con đừng nhận ai hết!”

 

“Con là con của bà, là Gia Gia của bà, bà thương Gia Gia nhất…”

 

sụt sịt, ôm bà nức nở, buột miệng :

 

“Chiêu Đệ, bà sẽ bỏ con, ?”

 

Bà nội lúc đầu sững một chút, đó liền gật đầu thật mạnh: “Chiêu Đệ cần con, Chiêu Đệ thể cần con chứ?”

 

“Vậy bà thề với con .”

 

“Ừ, Chiêu Đệ thề, sẽ bao giờ bỏ con.”

 

Bà cố gắng khiến vui, quên sự tôn ti khiêm nhường, giống như khi xưa liều mạng chỉ để bà thể thương .

 

Khoảnh khắc , chúng là bà cháu, mà là những con đáng thương phận buộc chặt .

 

Nửa năm đó, bắt đầu học tập điên cuồng như liều mạng.

 

Tham gia đủ loại cuộc thi, chỉ để chứng minh xuất sắc nhất.

 

Ở lứa tuổi , cuộc thi mà thể tham gia nhiều, ngoài thi toán thì chỉ còn thi văn.

 

Chỉ cần cuộc thi là lao lên như một con sói đói, mỗi đều thể mang về một thành tích tệ, cũng giúp tên tuổi vang xa trong huyện.

 

Bà nội càng nghĩ đủ cách để nấu món ngon cho , gì ngon là bà đều dành cho ăn.

 

Gà trong nhà ngày một ít , bà liền bắt đầu tìm cách cho gà ấp trứng.

 

Nghe ăn củ ấu sẽ thông minh hơn, bà còn xắn quần, kêu khổ than mệt, lội xuống đầm bùn để tìm cho những củ ấu tươi ngon.

 

Kỳ thi lên cấp hai năm lớp sáu, vẫn thi thành tích xuất sắc — đầu huyện.

 

Ngôi trường tiểu học ở thị trấn, vốn từng vinh dự , treo cao tên và ảnh của ngay cổng trường, còn đặc biệt cử mang quà tới nhà chúc mừng.

 

Bà nội từng thấy nhiều mặc vest chỉnh tề như , bà chỉ rằng, cháu gái sắp tiền đồ .

 

Chẳng bao lâu , trường trung học cơ sở đầu huyện gửi cành ô-liu mời nhập học.

 

bà nội bắt đầu lo lắng.

 

Trường ở huyện cách làng xa, giao thông ở nông thôn thuận tiện, chỉ riêng việc đến trường thôi cũng mất gần nửa ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trong-nam-khinh-nu-toi-quyet-do-bac-dai/6.html.]

 

Trường ký túc xá, cũng thể học về trong ngày.

 

Phía trường huyện đề nghị thuê phòng gần trường, và cần nhà theo chăm sóc.

 

chi phí thuê phòng ở đó còn cao hơn cả tiền trợ cấp hàng tháng của bà nội.

 

Sau khi thầy cô ở trường huyện rời , bà nội thở dài lâu.

 

Một cả đời từng tính toán qua phép cộng trừ quá ba chữ , lôi chiếc bàn tính cũ kỹ để tính chi phí học tập của trong ba năm tới.

 

Bà tính tính , chằm chằm con khổng lồ nhiều , vẫn tin rằng chắc tính sai ở đó.

 

Số tiền , cả đời bà từng thấy qua, dành dụm hơn mười mấy năm mới thể .

 

Lần đầu tiên, thấy bà nội — một luôn mạnh mẽ — đỏ hoe mắt, mở cuốn sổ tiết kiệm nhỏ của bà , lật từng trang, nhưng mãi vẫn nên lời.

 

Ngày hôm , bà lén ngoài.

 

Cả ngày thấy bà, tìm khắp ngóc ngách trong làng, cuối cùng khi mặt trời sắp lặn, bà mới bước xuống từ chiếc xe buýt.

 

Trên tay bà cầm một túi ni-lông màu đen.

 

Sau khi gặng hỏi, mới một bộ hơn mười cây đến nhà bác để vay tiền.

 

Bà vay mười nghìn tệ.

 

“Trước tiên cứ dùng tạm , chuyện học của con là quan trọng nhất. Trường thế , cả nhà ai từng học, con là đầu tiên. Con bà nở mày nở mặt, con bà tự hào thì bà mới thể ngẩng cao đầu, đúng ?”

 

Bên trong túi đen là những xấp tiền Nhân dân tệ nhàu nhĩ.

 

Nhìn mà tim nhói lên.

 

“Nhiều tiền thế đây? Con còn tiếp tục học…”

 

“Cứ dùng tạm , chuyện để hẵng tính. Cùng lắm thì bà khuân gạch, việc nặng. Bà còn trẻ lắm, từng bệnh viện nào, sức khỏe còn khỏe hơn cả mấy thành phố.”

 

Chiêu Đệ hề dối.

 

bảy mươi tuổi, nhưng từ nhỏ chịu khổ, rèn luyện nên một thể rắn chắc như thép.

 

Mỗi ngày gánh hai gánh cỏ từ núi về nhà thành vấn đề, mấy mẫu ruộng trong nhà cũng bà chăm sóc đến mùa nào cũng thu hoạch .

 

ôm chặt lấy bà mà nức nở, đó là tiền dưỡng già của bà, thể động .

 

cố chấp vỗ mạnh lưng một cái: “Sau con chẳng lẽ đứa vong ân bội nghĩa, nuôi bà ?”

 

tiền lớn lắm, chúng gánh nổi .”

 

“Bà ơi, con học nữa, con học ở trường đó nữa. Con sẽ học ở trường trung học cơ sở của thị trấn, học ở mà chẳng là học? Con tin trường kém thì thể đào tạo học sinh giỏi. Con nhất định sẽ đỗ đại học, là đại học nhất, đưa bà Bắc Kinh chơi.”

 

Bà chỉ vỗ lưng , lâu gì.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ngày đăng ký trường trung học cơ sở, bà đặc biệt mặc chiếc áo khoác đỏ chỉ mặc dịp Tết, chiếc áo là bà mua khi cưới, kiểu dáng cũ nhưng chất lượng thì cực , gần năm mươi năm vẫn hỏng.

 

Đó là bộ quần áo đắt nhất của Chiêu Đệ.

Loading...