Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TRỌNG SINH, NHÀ VẪN CHỈ CÓ 1 SUẤT THI ĐẠI HỌC - HẾT

Cập nhật lúc: 2025-06-13 14:19:53
Lượt xem: 241

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mắt Lâm Kiều lộ ra vẻ hận ý, cô ta nghiến răng nói: "Vương Tĩnh, cô đắc ý cái gì? Tôi chưa từng cướp đồ của cô, tất cả đều là mẹ cô tự tay đưa cho tôi mà!"

 

Cô ta nghiến răng, cười khẩy nói: "Cô có gì mà ghê gớm chứ! Cô tưởng cô có công việc tốt, có đối tượng tốt là giỏi giang lắm sao? Thực ra cô chỉ là một đứa đáng thương thôi! Bởi vì mẹ cô còn chẳng yêu cô! Mẹ cô chỉ yêu mỗi tôi thôi!"

 

Nghe thấy những lời này, Lý Dao chạy tới gầm lên: "Cô có biết xấu hổ không hả!"

 

Tôi nhẹ nhàng kéo tay Lý Dao, rồi nhìn Lâm Kiều với vẻ bi thương:

 

"Cô tưởng mẹ tôi yêu cô là tốt cho cô à? Bà ấy có làm cô sống tốt hơn không? Tình yêu của bà ấy chỉ khiến cô trở nên lười biếng, béo phì, ích kỷ, tư lợi thôi. Bà ấy không yêu cô, mà là đang hại cô đấy!"

 

Tôi dang hai tay, châm biếm: "Cô tưởng tôi vẫn là đứa trẻ ba tuổi, mong chờ thứ tình mẫu tử hão huyền đó à? Các người thật sự quá nực cười! Tôi đã sớm chẳng còn bận tâm nữa rồi! Cứ ở bên mẹ tôi mà sống tốt đi! Chỉ mong các người có thể sống đàng hoàng một chút, đừng ra ngoài làm người khác chướng mắt nữa!"

 

Nói xong, tôi kéo Lý Dao đi, không thèm nhìn Lâm Kiều lấy một cái, quay người rời đi.

 

Nhưng vừa quay người lại, tôi liền nhìn thấy mẹ đang đứng luống cuống phía sau chúng tôi. Ánh mắt bà ấy tràn ngập cảm xúc phức tạp và buồn bã.

 

"Tĩnh Tĩnh... mẹ không như con nghĩ đâu... Kiều Kiều nó..."

 

Tôi nhẹ giọng cắt ngang lời bà ấy: "Con đã nói rồi, con căn bản không còn bận tâm nữa."

 

Tôi đã sớm bước đến một cuộc đời rộng lớn và tươi sáng hơn nhiều, còn đâu thời gian để hoài niệm về quá khứ đau khổ không chịu nổi nữa?

 

"Những gì rời bỏ ta, ngày hôm qua không thể giữ lại. Những gì làm loạn lòng ta, ngày hôm nay càng thêm ưu phiền."

 

Tôi chính là chim nhạn thu bay ngàn dặm gió dài, chỉ biết bay cao hơn, nhìn xa hơn.

 

Có nhiều người thân vẫn yêu thương tôi như vậy, còn có biết bao nhiêu người đáng giá đang đợi tôi yêu thương, tôi không có thời gian quay đầu nhìn vũng bùn dơ bẩn trong rãnh thoát nước đó. Who cares?

 

Phiên ngoại

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/trong-sinh-nha-van-chi-co-1-suat-thi-dai-hoc/het.html.]

 

Sau khi vở kịch tại buổi họp lớp kết thúc, danh tiếng của Lâm Kiều hoàn toàn thối nát. Ở thị trấn, hầu như đàn ông nào cũng né tránh cô ta.

 

"Nghe nói con nhỏ này là kẻ chuyên đi làm càn, còn cưỡng h.i.ế.p cả đàn ông, chỉ để tìm một cái phiếu ăn!"

 

Mẹ tôi muốn vãn hồi danh tiếng cho cô ta, đổ lỗi rằng tất cả đều là lỗi của tôi, nhưng căn bản không ai tin bà ấy.

 

"Mẹ Tĩnh Tĩnh cũng hồ đồ rồi, hoặc là bị ma ám rồi, nếu không thì làm sao lại không cần đứa con gái tốt như vậy, ngược lại chỉ thiên vị Lâm Kiều chứ?"

 

"Này chẳng phải tương đương với bỏ dưa hấu nhặt hạt vừng sao?"

 

"Đúng vậy, còn vì đứa cháu gái như thế mà ly hôn? Nói không chừng đầu óc đã có vấn đề từ lâu rồi!"

 

Cứ như vậy, mẹ tôi cũng bị cô lập hoàn toàn, hầu như không ai muốn qua lại với hai mẹ con họ.

 

Còn tôi không hề bị ảnh hưởng chút nào, sau khi tạm biệt người thân, tôi đưa bố về Thủ đô.

 

Trường học phân cho tôi một căn hộ nhỏ trong khu ký túc xá. Căn nhà này, tôi để bố tôi ở.

 

Chẳng bao lâu sau, tôi và Lý Dao kết hôn, sống hạnh phúc bên nhau. Chúng tôi tôn trọng nhau, yêu mến nhau, cuộc sống trôi qua thật ấm áp.

 

Mười năm sau, tôi đột nhiên nhận được tin mẹ tôi qua đời.

 

Nghe nói bà ấy c.h.ế.t trong căn nhà cũ, không biết đã bao lâu, t.h.i t.h.ể đã bốc mùi mới được người ta phát hiện.

 

Lâm Kiều đã sớm không rõ tung tích. Có người nói cô ta phải lòng một kẻ lừa đảo chuyên buôn bán hàng giả, mẹ tôi không đồng ý, hai người thường xuyên cãi vã. Có phải cô ta đã g.i.ế.c mẹ tôi? Hay là sau khi cô ta bỏ đi, mẹ tôi cũng mất đi dũng khí để sống tiếp?

 

Tôi không nghĩ rõ được, dứt khoát vứt bỏ mọi chuyện không để tâm. Dù sao thì, cũng đã sớm chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.

 

Hết

Loading...