Chương 15.
Lục Thiệu Đình cụp mắt xuống.
Lớp sương giá đọng lông mi tan chậm rãi, biến thành những giọt nước trong vắt đọng nơi khóe mắt.
Hình ảnh khiến trông dịu dàng nhưng cũng thật mong manh.
Hàng mi khẽ rung lên, một giọt nước rơi xuống.
Chẳng vì thời tiết quá lạnh mà giọng khi mang theo một chút run rẩy yếu ớt:
"Anh ... tại chúng ly hôn?"
nhíu mày chằm chằm mặt .
Anh cũng thản nhiên , trong mắt là sự mịt mờ và khó hiểu một cách chân thành nhất.
Thế nhưng lòng ngổn ngang trăm mối.
Hóa , tất cả những gì trải qua trong năm năm thực sự tảng lờ một cách triệt để.
thở hắt một , đột nhiên thấy hối hận vì để nhà.
Đáng lẽ nên tắt đèn ngủ, mặc kệ c.h.ế.t cóng ở bên ngoài.
Yết hầu khẽ chuyển động, dường như đắn đo lâu mới thốt hai từ thật xa lạ:
"Vãn Ý..."
Vãn Ý.
Thật nực , đầu tiên gọi tên một cách nghiêm túc như là sáu năm khi ly hôn.
quấn c.h.ặ.t chiếc chăn , lọt thỏm chiếc ghế sofa đơn, Lục Thiệu Đình bằng ánh mắt giấu nổi sự mỉa mai:
"Lục Thiệu Đình, bao giờ nghĩ rằng, việc lý do ly hôn chính là lý do khiến chúng ly hôn ?"
Dáng Lục Thiệu Đình cứng đờ trong giây lát, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang hiếm thấy.
Anh luôn là .
Xuất ưu tú, sự nghiệp thành đạt, đầu não tinh khôn giúp xử lý việc một cách điềm nhiên, nhưng đồng thời cũng khiến trở nên vô tâm với thứ xung quanh.
Cứ như thể, dù sự việc phát triển thì cuối cùng cũng thể chệch khỏi quỹ đạo mà vạch sẵn.
Có lẽ, là một trong ít những trường hợp ngoại lệ.
Chẳng hiểu , hốc mắt bỗng nóng lên.
nhanh ch.óng điều chỉnh tư thế, đè nén sự chua xót trong lòng xuống.
"Lục Thiệu Đình, khi ly hôn, với nhiều ."
" , nếu và Hựu An đều thích Liễu Như Yên đến thế, thì đồng ý ly hôn. Đồng thời, sẽ từ bỏ quyền nuôi dưỡng Hựu An và với bàn tay trắng."
"Tài sản chung của vợ chồng chúng cứ chuyển hết sang tên Hựu An, coi như đó là phí nuôi dưỡng mà mấy để cho nó."
"Những lời , với rõ ràng từng câu từng chữ."
Nói đến đây, vắt chéo chân, nghiêng về phía Lục Thiệu Đình:
"Thế nhưng Lục Thiệu Đình, chút ấn tượng nào ?"
Đôi bàn tay đang cầm tách cà phê của Lục Thiệu Đình vô thức siết c.h.ặ.t, đôi mày nhíu như đang cố sức nhớ điều gì đó.
sự ngơ ngác trong ánh mắt phản bội .
Anh chẳng nhớ nổi một điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-vao-dung-ngay-con-trai-ep-toi-phai-ly-hon-toi-mim-cuoi-nhin-chong-minh-roi-binh-than-noi-chung-ta-ly-hon-di/11.html.]
đương nhiên hiểu rõ kết quả , bởi vì bao giờ thực sự lắng bất kỳ câu nào của Lâm Vãn Ý khi còn là vợ của .
Lâm Vãn Ý khi đó đối với chỉ là một bạn đời danh nghĩa, là bảo mẫu trong gia đình, là giúp việc cho Liễu Như Yên.
Một luồng uất nghẹn dâng lên cổ họng.
bỗng nảy sinh một ý nghĩ ác độc: để Lục Thiệu Đình thanh thản như .
nghĩ, dù gì nữa thì chắc cũng chẳng tổn thương nổi .
Bởi vì, bao giờ để tâm .
Sự cố chấp của , lẽ chỉ vì việc "chệch khỏi quỹ đạo" phá vỡ "quyền uy" của mà thôi.
Mà , quá thích kiểm soát thứ.
Lục Thiệu Đình cúi đầu, giọng tràn đầy vẻ áy náy thất vọng:
"Xin , thực sự nhớ em từng những lời đó. Có lẽ lúc đang bận... nhưng đó chính là lý do em ly hôn với ?"
"Anh thực sự thể chấp nhận một lý do như thế ."
nhấp một ngụm cà phê, giữa mùa đông nơi ngày đêm chẳng rõ ràng , sẵn sàng cho một cuộc chiến trường kỳ với .
nhướng mày nhạt: "Ồ?"
"Vậy còn mùi nước hoa quần áo mỗi tối khi trở về nhà thì ?"
"Lý do đủ để ly hôn với ?"
Vẻ mặt Lục Thiệu Đình sững .
Hình như cuối cùng cũng bắt điểm mâu thuẫn trong lời của , nhưng đó lắc đầu như thể cảm thấy chuyện đó thật thể tin nổi:
"... Liễu Như Yên?"
"Em ly hôn với ... là vì cô ?"
Chương 16.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Sự kinh ngạc trong giọng điệu của Lục Thiệu Đình càng đậm đặc hơn.
Cứ như thể việc ly hôn vì Liễu Như Yên còn nực hơn cả việc ly hôn vì bao giờ thèm lắng .
Còn chỉ thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, gật đầu hờ hững.
"Phải ."
"Mỗi ngày về nhà đều mang theo mùi nước hoa cô . Hựu An thì mở miệng là dì Như Yên mới."
"Chẳng lẽ còn tiếp tục mặt dày mà chiếm giữ cái danh xưng 'Lục thiếu phu nhân' ... thứ mà vốn dĩ chẳng hề hiếm lạ ?"
Gương mặt Lục Thiệu Đình hiếm khi tái nhợt trong tích tắc.
"Cho nên, em nghi ngờ ngoại tình?"
đưa một ngón tay lên, lắc lắc mặt .
"Không nghi ngờ. Khi đưa Liễu Như Yên xuất hiện ở đủ loại sự kiện, chẳng hề kiêng dè để khác giới thiệu cô là Lục phu nhân."
"Khi bạn bè chế nhạo , trêu đùa rằng và Liễu Như Yên xứng đôi hơn."
"Khi vì sớm bồi cô mà chẳng thèm liếc mắt lấy một cái ký xoẹt đơn ly hôn."
"Thì việc ngoại tình chẳng còn quan trọng nữa ."
"Ly hôn với , chỉ đơn giản là vì nhốt c.h.ế.t trong cái l.ồ.ng mang tên 'Lục thiếu phu nhân'. Chẳng ai thích sống một lớp mặt nạ, những quy tắc trói buộc đến mức mất sạch cá tính cả."
"Lục Thiệu Đình, một con rối vô hồn chỉ cái danh hão đó, chính bản cũng cam lòng."