Trúc mã ta yêu - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-05-07 16:18:32
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15.
Ta cưỡi ngựa về thẳng kinh thành, nhưng phủ tướng quân nói Bùi Hằng chưa từng trở lại.
Ta lao về biệt phủ của hai chúng ta, cũng không thấy.
Lại phi đến biệt viện ngoại ô, vẫn không có bóng dáng Bùi Hằng đâu.
Đang lúc ta rối như tơ vò, chợt nghe mấy hạ nhân bàn tán:
“Nghe nói trong thung lũng Ủy Uyển bỗng mọc lên cả rừng hải đường.”
Giờ đang độ vào xuân, hải đường tựa mây hồng nở rộ, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Ta như bừng tỉnh, lập tức quay ngựa phi đến đó.
Ngày xưa, phu quân biểu tỷ ta từng trồng cả rừng đào tặng tỷ ấy.
Đến mùa hoa nở, tỷ phu liền lấy rừng hoa làm sính lễ cầu hôn.
Cảnh ấy khiến ta khi còn bé cảm động rơi nước mắt.
Ta vừa khóc vừa nói với Bùi Hằng:
“Nếu sau này ai tặng muội một rừng hải đường, muội sẽ gả!”
Dù sao hải đường quý hơn hoa đào nhiều mà!
Ủy Uyển sơn vốn là nơi ta và Bùi Hằng từng lạc vào hồi nhỏ, chốn này phong cảnh cực đẹp.
Ta dựa vào ký ức, vòng qua bảy lối tám đường mới đến được thung lũng ấy.
Đứng trước thung lũng, cảnh tượng hồng phấn ngập trời khiến ta lần nữa choáng ngợp.
Ta bước chậm vào rừng hải đường, cánh hoa theo gió rơi như mưa, phủ đầy vai áo.
Vén qua một nhành hoa, ta nhìn thấy Bùi Hằng.
Bùi Hằng đang ngồi dựa vào gốc cây hải đường hai màu, một chân co lại, bên cạnh là mấy vò rượu trống không, tay vẫn cầm một vò.
Nghe thấy tiếng động, hắn nghiêng đầu nhìn ta, rồi chẳng thèm để ý, tiếp tục ngửa cổ uống rượu.
Ta đến bên hắn, ngồi xổm xuống, giữ lấy vò rượu:
“Tiểu Hằng, đừng uống nữa.”
Hắn ngước đôi mắt ngà ngà say, ánh mắt long lanh như nước.
Rồi cười với ta:
“A Lam, hôm nay trong mộng sao nàng chịu nói chuyện với ta vậy?”
“Trước kia hễ ta mở miệng, nàng liền biến mất.”
Thì ra… hắn tưởng đây là mộng.
Ta véo má hắn:
“Đau không?”
Hắn chợt giữ tay ta, dụi mặt vào lòng bàn tay ta:
“Thật tốt… Giấc mơ sau khi uống rượu, hóa ra lại chân thật thế này…”
“Không phải mơ đâu, mau dậy đi.”
Ta cười, nắm tay hắn, định kéo hắn đứng lên.
Nhưng Bùi Hằng bất ngờ dùng lực, ta loạng choạng ngã thẳng vào lòng hắn.
Hắn xoay người, chống hai tay xuống đất, giam ta dưới thân.
Cúi đầu chạm nhẹ vào mũi ta, hơi thở nồng mùi rượu quẩn quanh giữa ta và hắn.
Những năm qua ta đọc không ít thoại bản, đầu óc chợt tràn ngập mấy cảnh… không tiện nhắc.
Mũi Bùi Hằng cao vậy, không biết chỗ khác… có phải cũng…
Bùi Hằng chỉ nhìn ta, ánh mắt nóng bỏng, dừng lại trên môi ta không rời.
Trong mắt hắn có khát khao bị dồn nén đến cực điểm, nhưng lại không dám làm liều.
Hắn khẽ nói:
“A Lam, nhìn ta đi… Ta không thua kém gì hắn cả.”
“Đừng thích hắn nữa… thích ta đi… có được không?”
Ta mỉm cười, gật đầu:
“Được. Ta chỉ thích mình chàng.”
Đôi mắt Bùi Hằng mở to, vẻ mặt không dám tin.
Ta kéo áo hắn, kéo sát khuôn mặt kia lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Là vị rượu quế hoa mà ta yêu nhất.
“Tới giờ tin chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/truc-ma-ta-yeu/chuong-10.html.]
Bùi Hằng ngơ ngác một giây, rồi đột ngột ôm lấy đầu ta, hôn xuống thật sâu.
“Chưa tin.”
Giờ ta mới hiểu vì sao Thục Mẫn khi nhắc đến chuyện đó ánh mắt lại mê ly đến thế.
Chỉ một nụ hôn thôi, đã khiến ta đỏ mặt, chân mềm nhũn, tâm tư hỗn loạn.
Khi Bùi Hằng bế ta vào căn nhà gỗ nhỏ bên rừng, đặt xuống giường…
Ta chợt nhớ lại mộng xuân năm xưa: cơ bụng rắn chắc, cánh tay cường tráng, từng giọt mồ hôi nhỏ giọt…
Nhưng lần này, ta không hoảng loạn mà lại… đắm chìm vào đó, không muốn tỉnh lại.
16
Nói thật nhé, ta nghĩ mấy lời mình bốc phét với Thục Mẫn hôm trước… hình như cũng chẳng sai.
Bùi Hằng quả thật là một đêm… bảy lần!
Thục Mẫn chỉ kể rằng chuyện ấy rất “thoải mái”, lại quên mất không nhắc ta…
sáng hôm sau toàn thân sẽ như bị xe ngựa cán qua, mệt mỏi rã rời không dậy nổi!
Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy có ai đó đang dùng tay khẽ chạm vào từng đường nét trên mặt mình.
Mở mắt ra…là Bùi Hằng.
Hắn đã tỉnh dậy từ lúc nào, ánh mắt dịu dàng đắm đuối.
Bị Bùi Hằng nhìn đến xấu hổ, ta đà điểu đỏ mặt rút đầu vào chăn.
Hắn vuốt ve má ta, nhẹ nhàng nói:
“Đừng trốn.”
“Ta thật sợ… chỉ là một giấc mơ.”
Bùi Hằng cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng tựa xuân thủy.
“Phu nhân, có thể… nói lại câu đêm qua nàng từng nói không?”
Ta nắm lấy ngón tay thô ráp có vết chai của chàng ấy, mặt đỏ bừng, khẽ nói:
“Từ nay về sau, chỉ thích một mình chàng.”
Khoan đã…
Bùi Hằng vừa gọi ta là gì? Phu nhân?
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn:
“Chàng khôi phục trí nhớ rồi à?”
Bùi Hằng gật đầu.
Ta vui mừng chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, hất cằm:
“Vậy ta phải tra hỏi rõ ràng…chàng bắt đầu thích ta từ khi nào?”
Ta chống cằm suy nghĩ một lúc:
“Để ta đoán xem… có phải lúc ta mười một tuổi, lần đầu cưỡi ngựa thắng chàng không?”
Bùi Hằng lắc đầu:
“Còn sớm hơn nữa.”
“Sớm hơn nữa? Là từ khi nào vậy?”
Ánh mắt chàng ấy dừng lại nơi cửa sổ, ngoài kia rừng hải đường đang rực rỡ sắc xuân.
Năm đó, hắn cô độc bị đám trẻ vây lại bắt nạt.
Một nha đầu buộc tóc đuôi ngựa cưỡi con ngựa nhỏ lao đến, quát lớn:
“Cút hết cho ta!”
“Này, từ nay về sau Bùi Hằng là người của ta.”
“Ai không phục thì lên đây, đánh nhau một trận!”
Nha đầu kia nhảy xuống ngựa, chạy đến bên hắn, đưa tay ra đỡ hắn lấm lem bụi đất.
“Dậy đi, ta dẫn ngươi đi cưỡi ngựa chơi~”
Bùi Hằng ngẩng đầu lên, ánh mặt trời rực rỡ phía sau lưng nha đầu kia sáng đến chói mắt.
Hắn cố gắng mở to đôi mắt để nhìn rõ khuôn mặt ấy.
Là ánh mắt cong cong như trăng non, nụ cười rạng rỡ như nắng sớm.
Chỉ một ánh nhìn…đã ghi tâm khắc cốt cả đời.
Hoàn toàn văn.