Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trục Ngọc - Chương 5.2: Nàng có chút mạnh

Cập nhật lúc: 2025-07-05 14:36:26
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Trong gác mái Triệu gia chỉ cách Phàn gia một bức tường, Tạ Chinh cũng nghe rõ tiếng ồn ào và tiếng mắng của Triệu đại nương.

Đối phương đông người, nữ tử kia chỉ có một mình, đôi phu thê già cũng không giúp được gì.

Trời xám mù buổi trưa bỗng quang đãng, băng tuyết trên mái ngói được ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh ánh vàng lạnh lẽo.

Khuôn mặt Tạ Chinh dưới ánh sáng cũng chẳng có chút ấm áp nào, khóe môi mím chặt, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Lũ cặn bã này đúng là ồn c.h.ế.t người.

Hắn chống tay lên đôi nạng cạnh giường, khó khăn đứng dậy. Đôi nạng này là Triệu thợ mộc làm cho hắn sáng nay.

Vết thương chưa lành, vừa đứng xuống, m.á.u từ vết thương đã thấm qua băng gạc, nhưng hắn chẳng để tâm, chống nạng từng bước vững vàng.

Nếu không giải quyết lũ cặn bã đang gây rối bên kia, hắn chắc chắn không yên tâm ngủ trưa.

Lúc này, Phàn gia đã bị lục tung, ngay cả gạch lát nền cũng bị lôi lên kiểm tra.

Trường Ninh rúc sau lưng Phàn Trường Ngọc, khóc không thành tiếng, Phàn Trường Ngọc che chở muội muội, cúi đầu, không ai nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này.

Một tên tay đấm lục tìm trên bàn thờ bài vị phụ mẫu nàng, định đá vỡ bài vị kiểm tra bên trong thì đột nhiên bị túm cổ áo, lập tức bị ném mạnh ra ngoài, đầu đập vào ngưỡng cửa, hắn vẫn còn ngơ ngác.

Mọi người trong nhà đều sững sờ.

Phàn Trường Ngọc đã đứng ở chỗ tên kia vừa bị ném ra, lặng lẽ nhìn bài vị phụ mẫu rơi trên đất, gió lạnh thổi qua, tóc mai của nàng bay nhẹ, m.á.u nhỏ từ lòng bàn tay.

Là do nàng siết tay quá chặt mà móng tay đ.â.m vào da.

"Ta cho các ngươi thêm một cơ hội, cút hay không?"

Giọng nàng bình thản nhưng khiến người nghe lạnh sống lưng.

Bọn tay đ.ấ.m nhìn nhau, Phàn Đại lặng lẽ lùi ra cửa, con d.a.o vừa rồi vẫn khiến hắn sợ hãi.

Kim gia làm nghề đòi nợ nhiều năm, lần đầu bị người làm mất mặt như vậy, ngoài kia nhiều người nhìn, hôm nay nếu không đòi được nợ, sẽ mất mặt sòng bạc.

Hắn đá một tên tay đấm: "Chết rồi à? Tiếp tục đập, lão tử làm nghề đòi nợ ở trấn Lâm An bao năm, chẳng lẽ sợ một nha đầu còn hôi sữa sao?"

Bọn tay sai tự trấn an, nhưng nhìn đồng bọn đang nằm ở cửa, lòng vẫn run sợ.

Nha đầu này sức lực kỳ quái, thật sự tà môn.

Bọn chúng ra hiệu với nhau, đồng loạt xông lên, Phàn Trường Ngọc không thèm ngẩng đầu, đá nhẹ cây gậy dưới chân, cầm lấy quét ngang, mấy tên tay đấm trúng bụng, ngã ngửa ra ngoài, có tên còn nôn ra cả cơm.

Phàn Trường Ngọc không cho chúng cơ hội phản ứng, cây gậy trong tay nàng như hóa thành trường đao không lưỡi, quét, đá, chém, đánh…

Bọn tay đấm bị nàng đánh cho kêu cha gọi mẹ, như bao cát bị ném ra khỏi cửa, người xem hít vào từng đợt khí lạnh.

Phàn Đại thấy nàng thi triển bộ đao pháp này, sắc mặt đã tái nhợt, rúc vào góc như chim cút.

Kim gia đang thấy không ổn định chạy, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa, con d.a.o chặt xương đã bay đến, cắm chặt vào tấm ván trước mặt hắn, suýt chút nữa cắt trúng mũi hắn.

Kim gia nuốt nước bọt: "Phàn Đại cô nương, hiểu lầm, đều là hiểu lầm..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-5-2-nang-co-chut-manh.html.]

Ngoài đám đông có tiếng: "Quan sai tới rồi! Tránh ra!"

Đám người sòng bạc vốn quen làm việc xấu, nghe thấy quan sai đến lại đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Triệu thợ mộc dẫn quan sai chạy về, mồ hôi đầm đìa: "Giữa ban ngày ban mặt, bắt nạt tiểu nữ tử mồ côi, các ngươi còn có vương pháp hay không..."

Nhìn thấy bọn tay sai nằm la liệt và Kim gia bị con d.a.o chặn đường, hai chữ "vương pháp" nghẹn nơi cổ họng.

Tạ Chinh vừa chống nạng từ gác mái Triệu gia xuống, nhìn thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc.

Hắn đã sớm nhận ra hơi thở của nữ tử kia dài, không thua gì người luyện võ, không ngờ nàng thật sự biết võ.

Mọi người mải xem náo nhiệt, không ai để ý Tạ Chinh, hắn thấy chuyện đã được giải quyết, liếc nhìn vết m.á.u thấm ra trên áo mình, bình thản quay về, trán đã đầy mồ hôi lạnh.

Tống Nghiên vừa mở cửa Tống gia đi ra, thấy quan sai liền nhìn về phía Phàn gia, vẻ mặt phức tạp, sau đó lại lui vào đóng cửa.

Trong nhà, Phàn Trường Ngọc thu lại sát khí, quỳ xuống nhặt bài vị phụ mẫu.

Máu trên tay nàng dính lên bài vị, nàng liền lấy tay áo lau sạch.

Bộ đao pháp này là phụ thân nàng dạy, nhưng phụ thân nàng từng dặn không được sử dụng trước mặt người ngoài.

Phụ thân nàng nói, chỉ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng mới được dùng, nếu không sẽ rước họa.

Hôm nay nàng phá lệ, không phải vì tính mạng nguy hiểm, mà vì bài vị phụ mẫu.

Phàn Trường Ngọc ôm bài vị, nhắm đôi mắt đỏ hoe.

Phụ thân, đừng trách Trường Ngọc.

...

Có quan sai can thiệp, chuyện sau đó cũng trở nên hòa hoãn hơn nhiều.

Phàn Trường Ngọc đã đánh bị thương không ít người của sòng bạc, nhưng phía đối phương lại là những kẻ tự ý xông vào nhà dân, phá hoại đồ đạc trong nhà nàng trước, quan sai chỉ mắng cho mấy kẻ gây chuyện của sòng bạc một trận, chỉ bắt Kim gia bồi thường thiệt hại trong nhà Phàn Trường Ngọc, hoàn toàn không yêu cầu nàng phải trả tiền thuốc men cho người của sòng bạc.

Phàn Đại lớn tiếng kêu rằng theo luật căn nhà của Phàn Trường Ngọc phải thuộc về hắn, quan sai liếc hắn một cái rồi nói: “Chuyện này phải phân rõ, nếu ngươi muốn đòi nhà, cứ viết đơn kiện rồi nộp lên nha môn, để huyện lệnh đại nhân phán xét.”

Phàn Đại lập tức im bặt, không dám hé răng.

Đám người của sòng bạc lảo đảo dìu nhau rời khỏi Phàn gia như một chuỗi hồ lô, Phàn Đại cũng vội vã chạy mất, đám đông đứng xem lúc này mới dần dần tản đi.

Phàn Trường Ngọc hướng về quan sai cầm đầu nói: “Cảm ơn Vương thúc.”

Vương bộ đầu cũng xem như là cố nhân của phụ thânnàng lúc sinh thời, Triệu thợ mộc đã vội vã chạy đi mời ông tới, chính là muốn nhờ ông ra mặt giúp Phàn Trường Ngọc một tay.

Vương bộ đầu nói: “Hôm nay là bọn họ sai trước, ta chỉ làm đúng công vụ, không thể coi là thiên vị ngươi. Nhưng nếu Phàn Đại thật sự nộp đơn kiện lên huyện nha, e rằng căn nhà này của ngươi khó mà giữ được.”

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Phàn Đại sở dĩ vẫn chưa đi kiện là vì một là việc kiện tụng rất phiền phức, hai là thuê trạng sư cũng phải tốn không ít bạc.

Nhưng hắn biết ép Phàn Trường Ngọc cũng vô ích, nếu muốn lấy được căn nhà này để trả nợ cờ bạc, rất có thể hắn sẽ thật sự quay đầu đi kiện.

Khuôn mặt Phàn Trường Ngọc lộ ra vẻ mệt mỏi và thất vọng sâu sắc: “Những cách có thể nghĩ ta đều đã nghĩ qua, cũng đã nhờ người hỏi trạng sư, tất cả đều nói ta không thể chuyển nhượng căn nhà và ruộng đất phụ mẫu để lại.”

Trạng sư là người chuyên viết đơn kiện và thưa kiện, họ am hiểu luật pháp triều đại này như lòng bàn tay.

Vương bộ đầu dù sao cũng là người từng phá nhiều vụ án, hiểu rõ thế sự, ông trầm ngâm một lát rồi nói: “Có lẽ… vẫn còn một cách.”

Loading...