Nhóm người ấy vốn nhỏ bé, nên chẳng mấy chốc tin tức đã lọt đến tai bố tôi. Ông lập tức tổ chức một cuộc họp báo, công khai tuyên bố cắt đứt mọi quan hệ với họ. Những người từng cho nhóm kia vay tiền liền nổi giận, kéo đến cổng trường đòi nợ.
Từ khi được nhà họ Tôn giúp đỡ, bọn họ đã quen với cuộc sống sung túc, giờ đây phải chạy vạy từng đồng, thậm chí làm thêm ngoài giờ cũng không chịu nổi cảnh khổ sở. Trong lúc bế tắc, họ bắt đầu nghĩ đến việc bán đi những món đồ có giá trị của mình.
Thế nhưng, Tống Sở Sở lại khóc lóc, nước mắt nước mũi, không chịu để họ bán những bộ quần áo và túi xách mà trước đây bọn họ từng tặng cho cô. Một buổi sáng thức dậy, Tống Sở Sở đã cuỗm hết số tiền còn lại, chạy theo một ông thương gia trung niên ngoài trường.
Họ tìm đến cô ta để lý sự, nhưng chỉ nhận lại những lời nhục mạ cay nghiệt. “Lúc đầu cứ tưởng mấy người sẽ kế thừa nhà họ Tôn nên mới cố gắng tiếp cận, ai ngờ mấy người lại là phế vật!” “Những đứa nghèo rớt mồng tơi như các người, có xứng đáng để tôi tốn thời gian đâu?”
Mãi đến lúc này, họ mới thật sự nhận ra—chỉ có nhà họ Tôn là người từng chân thành giúp đỡ họ, không hề toan tính thiệt hơn. Thế nhưng, họ lại phụ lòng tin và sự tốt bụng của nhà họ Tôn.
Lớp trưởng với đôi mắt đỏ hoe, bộ râu lún phún khiến gương mặt trông già dặn hơn hẳn. “Tuyết Vi, bọn tớ đều bị con tiện nhân Tống Sở Sở lừa gạt, nên mới đối xử tệ với cậu như vậy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trung-sinh-toi-chon-lai-nguyen-vong/6.html.]
Cố Thừa Hi—người ở kiếp trước từng căm ghét đến mức muốn lột da tôi sống—lúc này lại mang vẻ mặt si tình. “Tuyết Vi, quay lại với bọn tớ đi! Tớ hứa, từ nay về sau bọn tớ sẽ là những kỵ sĩ trung thành, mãi mãi bảo vệ cậu!”
Trước lời sám hối của họ, trong lòng tôi chẳng hề có chút động lòng nào. “Vậy chỉ cần một câu ‘bị lừa’ là đủ để tôi tha thứ cho tất cả những tổn thương các người đã gây ra sao?”
Tôi giơ tay lên, “Vết sẹo này là do khi các người nhốt tôi trong kho, tôi bị đinh đ.â.m vào!” Tôi chỉ vào trán mình, “Vết này là do khung tranh rơi trúng!” Rồi tôi duỗi chân ra, “Còn đây là do công chúa của các người—Tống Sở Sở—ném nhện độc vào tôi!”
“Các người lúc nào cũng kêu bị lừa, nhưng tôi có bao giờ lừa các người không? Không hề!” “Nhưng những tổn thương tôi nhận được, đều do chính tay các người gây ra!”
“Bao nhiêu năm qua, tôi cùng bố nuôi các người ăn học, cho các người một cuộc sống đầy đủ. Vậy mà các người đối xử với chúng tôi ra sao?”
Nhớ lại tất cả những tổn thương từ kiếp trước đến giờ, tôi bật cười lớn, cười mãi rồi nước mắt tuôn rơi. “Tình yêu của các người quá ích kỷ, tôi không cần!” “Từ nay trở đi, đừng bao giờ đến làm phiền tôi nữa!”
Lý Nhiên, người đứng yên lặng bên cạnh từ nãy giờ, nhẹ nhàng rút chiếc khăn tay trong túi ra, dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt tôi. “Là anh sai… Nếu anh chủ động sớm hơn, em đã không phải chịu đựng đám lang sói này bắt nạt đến thế!”
Cố Thừa Hi như bị phản bội, không dám tin vào hành động của Lý Nhiên. “Tuyết Vi, chẳng phải em từng nói sẽ mãi ở bên bọn anh sao? Gã đàn ông này là ai?” “Có phải vì anh ta mà em rời xa bọn anh không? Trong khi bọn anh còn lo cho em, khắp nơi tìm em khổ sở thế nào!”