Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TRƯỜNG HẬN HOA - 11

Cập nhật lúc: 2025-05-08 02:00:17
Lượt xem: 795

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng bao lâu sau khi đến phong địa, Thẩm Khước đã phát hiện ta và Phương Tri Hạ có nét giống nhau, kết hợp với tin đồn trong kinh thành, hắn suy đoán rằng ta là con riêng của hầu phủ.

 

Thế là hắn đưa mẹ vào phủ làm ngự y, nhưng sau khi biết rằng bà tuyệt đối không muốn cùng hắn về kinh, hắn đã g.i.ế.c mẹ.

 

Khi đó ta còn nhỏ, không thể tự mình tồn tại, chỉ còn cách dựa vào hắn.

 

Vì vậy, hắn “tốt bụng” giữ ta lại trong vương phủ, huấn luyện ta thành mật thám của hắn, và mưu đồ một ngày sẽ để ta vào kinh, ly gián Thái Tử và Phương Tri Hạ.

 

Mưu đồ của hắn là, sau khi cưới Phương Tri Hạ, sẽ tiết lộ thân thế của ta cho Nam Dương hầu biết.

 

Nam Dương hầu cảm thấy áy náy với mẹ ta, nhất định sẽ xem trọng ta hơn, mà hai cô con gái cùng yêu mến Tề vương thì hẳn Nam Dương hầu sẽ không do dự mà giúp hắn tranh đoạt ngôi vị.

 

Trong cục diện này, quân cờ quan trọng nhất chính là ta.

 

Chỉ có điều, hắn không ngờ rằng, ta – người luôn tin tưởng và sẵn sàng làm mọi việc vì hắn – lại có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn, lợi dụng kế hoạch của hắn để nâng bản thân lên thành Thái Tử phi cao quý, thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

 

Hắn càng không ngờ rằng, ta đã biết sự thật về cái chếc của mẹ.

 

Người thực sự muốn hắn chết, không phải Thái Tử, mà là ta.

 

30

 

Sau khi nghe xong sự thật về cái chếc của mẹ, Nam Dương hầu im lặng hồi lâu.

 

Ông đang cân nhắc thiệt hơn.

 

“Hầu gia nuông chiều Phương cô nương quá mức, cho phép nàng ấy hủy bỏ hôn ước, cũng chỉ vì phân vân giữa Tề vương và Thái Tử, thôi thì thỏa nguyện con gái.

 

“Nhưng bây giờ, liệu có thể tiếp tục ủng hộ Tề vương không?”

 

Gương mặt Nam Dương hầu thoáng vẻ khó xử.

 

“Thái tử đối với ta thế nào, chắc hẳn hầu gia đã nghe nói. Nếu sau này ta trở về nhận tổ quy tông, Thái Tử tất nhiên sẽ kính ngài như nhạc phụ.

 

“Hơn nữa, vì có ta, hầu phủ và Vinh Quốc công phủ về sau sẽ là một nhà.”

 

Ta thẳng thắn bày tỏ lợi hại với Nam Dương hầu. Nếu ông chịu cùng công phủ ủng hộ Thái Tử, Tề vương chắc chắn sẽ thua, ông có thể vững vàng ngồi trên ngôi vị quốc trượng.

 

Còn nếu theo Tề vương, ông chưa chắc có thể chống lại công phủ.

 

Và Thái Tử vì yêu chiều ta nên cũng sẽ không khinh thường gia đình bên ngoại của ta.

 

“Chẳng lẽ những lời hầu gia nói về việc áy náy với mẹ ta đều là giả sao?”

 

Nói rõ lợi ích, ta tiếp tục đánh vào tình cảm của Nam Dương hầu để tạo lối thoát cho ông.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truong-han-hoa/11.html.]

Quả nhiên, Nam Dương hầu thuận theo lời ta, phẫn nộ và đau lòng khôn xiết: “Ta nhất định sẽ báo thù cho mẹ con.”

 

Ta chẳng còn tâm trạng để dò xét tình cảm của ông dành cho mẹ là chân hay giả, ta cũng không quan tâm.

 

Ta chưa bao giờ muốn nhận tổ quy tông, càng không muốn trở về hầu phủ.

 

Nơi mẹ từng căm ghét, ta cũng không muốn bước chân vào.

 

Ta chỉ biết rằng, ông sẽ là một thanh đao tốt.

 

Một thanh đao, để g.i.ế.c chếc Thẩm Khước.

 

31

 

Trong cung yến dịp Đoan Ngọ, vì buổi sáng ta ăn nhiều thêm một miếng bánh tôm mà Tiêu Tấn Thần vui hẳn, không ngừng gắp thức ăn cho ta.

 

Ta thấy rõ Phương Tri Hạ ngồi đối diện vẻ mặt rất không vui.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Có lẽ để thu hút sự chú ý của Tiêu Tấn Thần, Phương Tri Hạ cũng ân cần gắp thức ăn cho Thẩm Khước, thỉnh thoảng lại ghé tai hắn nói nhỏ, cười đùa duyên dáng, tỏ vẻ vô cùng ân ái.

 

Như nàng mong muốn, Tiêu Tấn Thần đã để ý.

 

“Như Ý, ta thật ngu ngốc.

 

“Còn mong nàng ta quay về, dù có quay về đi nữa, lòng cũng đã hướng về người khác, làm sao có thể thật lòng nhìn ta một lần nữa.” Tiêu Tấn Thần cúi đầu nói khẽ.

 

Ta thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay hắn: “Tình đơn phương, vốn là con đường khổ sở không có hồi đáp.”

 

Đêm ấy về Đông cung, Tiêu Tấn Thần không còn nhắc đến Phương Tri Hạ nữa.

 

“Như Ý, ta nhận ra ở bên nàng ta thấy rất thanh thản vui vẻ. Dạo này, hình như ta chỉ để ý đến nàng, chỉ quan tâm nàng ăn có đủ không, ngủ có ngon không, Đông cung có được canh phòng cẩn mật không…

 

“Ta phát hiện, không còn thích nàng ta nhiều như trước nữa.

 

“Như Ý, trước kia là ta làm nàng thiệt thòi, từ giờ trở đi, nàng có nguyện ý cùng ta tiếp tục không?” Tiêu Tấn Thần nắm lấy tay ta, hỏi nhỏ.

 

Ta mỉm cười gật đầu: “Nguyện ý. Ngay từ đầu Như Ý đã nói, là cam lòng gả cho điện hạ.

 

“Như Ý biết, con đường tranh đoạt ngôi vị không dễ đi, nhưng ta nguyện cùng điện hạ bước tiếp.”

 

Tiêu Tấn Thần ôm chặt lấy ta, mặt áp vào má ta, hình như hắn đang khóc.

 

“Như Ý, Như Ý của ta, ta nhất định không phụ lòng nàng.”

 

Ta về Đông cung được nửa năm, ta và Tiêu Tấn Thần đã chính thức trở thành phu thê.

 

 

Loading...