Bà mẫu lắc đầu.
Vốn dĩ chuyện đều , bà mẫu còn định đưa và đại tẩu chùa thắp hương cầu tự.
bao lâu , Tô đại lang bỗng nhiên đòi nạp !
Lại còn nạp nha Nguyệt Tú hồi môn của !
Thế nhưng gia huấn Tô gia : Nam tử bốn mươi tuổi con mới nạp .
Đại tẩu rõ ràng sinh một trai một gái, đại ca thể như !
Nha đầu Nguyệt Tú cũng đáng ghét, luôn an phận.
Ta vốn định đuổi nàng về Nghiêm gia, ngờ nàng lén lút tư thông với Tô đại lang.
Trong nhà ầm ĩ mấy ngày, ngay cả tổ phụ cũng tức đến sinh bệnh.
Đại tẩu bất lực chống cự, chỉ hai mắt đỏ hoe, ôm hai đứa con mà ròng.
Thấy lo lắng, nàng yếu ớt với : “Đệ , chuyện liên quan đến , đều là do phận . Đại ca … và vốn xứng đôi, hợp với tiểu thư học vấn nhan sắc như , xem thường cũng là điều dễ hiểu!”
Đây là lời gì !
Đã là vợ chồng, thể tự ti như .
Trong lòng giận sôi máu, kéo đại tẩu :
“Tẩu tử cứ yên tâm, chuyện thành ! Ta sẽ tìm công công, bà mẫu chuyện!”
Tẩu tử kéo : “Đừng, là dâu mới, đừng vì mà cãi lời trưởng bối!”
Ta kiên quyết : “Vạn sự qua chữ lý! Hơn nữa khế của Nguyệt Tú đang ở chỗ , sẽ bán nàng xuống phương Nam xa tít mù khơi, cho nàng ăn vải!”
7
Ta dặn đại tẩu trông chừng hai đứa trẻ, còn thì khỏi phòng, đến chính phòng.
Chưa đến cửa, thấy tiếng Tô đại lang nài nỉ:
“Cha , hãy thương xót con , con ngày ngày ở cùng với cái ngu phụ đó, sớm chịu nổi !”
“Con cũng bỏ vợ, ngay cả nạp cũng ?! Hai lớn hãy thương xót con !”
Công công và bà mẫu đều là ôn hòa, đối mặt với tình cảnh , cả hai đều tỏ vẻ khó xử.
Phu quân của một bên nhíu mày, là , lập trường để .
Ta hít một , lớn tiếng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truong-tau-cua-ta/chuong-4.html.]
“Cha , con dâu lời .”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thấy bước , phu quân đưa mắt hiệu cho “đừng bậy”.
Ta , chỉ kiêu ngạo tự ti với công công và bà mẫu:
“Trước khi con dâu gả về, nương con từng Tô gia là thư hương môn , quý ở gia phong khí tiết. Đã gia huấn rõ ràng ghi ‘bốn mươi tuổi con mới nạp ’, tại đại ca thể phá lệ?”
“Nếu tùy tiện thể vi phạm, gia quy Tô gia chẳng là vật trang trí ?”
Đã như , cái gì mà nhân nghĩa lễ trí hiếu, đều là lời suông, cũng cần tuân theo!
Công công và bà mẫu nghẹn họng, đều thốt nên lời.
Từ khi gả về đến nay, từng một câu lớn tiếng nào.
Họ luôn nghĩ yếu đuối ôn hòa, ai ngờ thẳng thắn như !
“Trân Châu!” Phu quân vội vàng kêu lên.
Tô đại lang cho ngớ , lập tức khẩy : “Đệ năng sắc bén thật, thật sự xem thường !”
Ta thẳng : “Không dám, gả Tô gia, chính là của Tô gia, cũng là vì Tô gia mà thôi! Đại ca xin hãy nghĩ kỹ, lúc nếu đại tẩu cứu mạng , nào cơ hội ở đây lớn tiếng đòi nạp ?”
Qua cầu rút ván, thật đúng là tiểu nhân!
“Muội!”
8
Tô đại lang trừng mắt , vẻ mặt giận sôi máu.
Ta sớm ưa , hừ lạnh một tiếng : “Nguyệt Tú là nha hồi môn của , đại ca nạp nàng , chẳng nên hỏi ?”
Sắc mặt Tô đại lang xanh mét: “Chỉ là một nha thôi, cũng nỡ ư? Ai cũng Nghiêm gia các ngươi giàu , xem cũng chẳng hơn gì!”
Ta khẩy : “Cái liên quan gì đến việc Nghiêm gia giàu chứ! Đại ca tư thông với trong phòng mới là trọng điểm ! Chuyện nếu truyền ngoài, Tô gia còn danh tiếng gì nữa?”
“Danh tiếng mà Tô gia mấy đời khổ cực giữ gìn sẽ hủy hoại trong chốc lát!”
Công công ( cha chồng) và bà mẫu giật , sắc mặt lộ vẻ nghiêm nghị.
Thật đều là sự thật.
Ảnh hưởng của việc một trăm việc , thường cũng bằng sức phá hoại của việc một việc .
Tô đại lang nghiến răng : “Nói bậy, thì ai ! Đừng ở đây dọa nạt khác!”
Ta lạnh: “Muốn chẳng , trừ phi đừng ! Đại ca, khuyên vẫn nên cẩn trọng lời , hành động thì hơn!”