"A Lan, ngươi từng nghĩ qua, ngươi chính là Thế tử đích thực đó ?" Đáng lẽ tự vạch trần điều , nhưng A Lan vì mà chịu phạt, cuối cùng vẫn đành lòng.
Từ khi mẫu qua đời, vẫn là đầu tiên bảo vệ . Đối với , sớm thể dùng tâm lý lợi dụng như ban đầu để đối đãi.
A Lan im lặng, hỏi vì nghĩ như , chỉ nghiêm túc : "Nếu thật sự là Thế tử gì đó, nhất định sẽ cứu ngươi khỏi bể khổ ."
Lòng chua xót, nước mắt gần như thể kiểm soát mà rơi xuống. Bao năm qua, lớn lên trong sự khắc nghiệt của kế mẫu, tủi hờn chỉ thể nuốt lòng. Cuối cùng, một xuất hiện, hiểu nỗi khó khăn của , nỗi khổ của . Dù bản chìm sâu trong bùn lầy, vẫn với — sẽ cứu .
Ta lau khóe mắt, nhét ngọc quyết n.g.ự.c , khẽ gật đầu, "Ừm, sẽ đợi ngươi. Nghe Hoàng thượng phái Nam Dương vương đến chẩn tai (cứu nạn). Nếu ngươi thể chứng minh phận của , chúng sẽ đợi trời quang trăng sáng." Nói xong, kéo A Lan, đưa rời khi Lâm Thị kịp trở mặt.
Gần đến cửa , một đám gia đinh bao vây lấy chúng . Phụ sầm mặt xuất hiện, sai khóa chặt cửa lớn.
Lòng chùng xuống, chắn A Lan: "Có chuyện gì thì nhằm con, A Lan là vô tội."
"Vô tội?" Phụ vẻ mặt kinh nộ, khinh miệt , hệt như đang một con kiến, "Hắn dám động đến nữ nhi của , bổn quan dù đ.á.n.h c.h.ế.t ngay tại chỗ, cũng vô tội!"
Nói , gia đinh phía vung gậy đồng loạt xông lên.
A Lan hai tay khó địch bốn tay, trúng mấy gậy lưng, rên lên một tiếng ngã xuống đất.
Ta nhào lên , run rẩy: "Dừng tay, các ngươi đ.á.n.h c.h.ế.t !"
Phụ giọng điệu lạnh lùng: "Kéo Đại tiểu thư , hôm nay tên tiện dân chết."
Nghe sát ý trong lời phụ , c.ắ.n răng, rút trâm cài đầu, chĩa thẳng cổ họng , "Bảo họ dừng tay, nếu nữ nhi sẽ tự vẫn tại đây. Phụ gả Chu gia nữa, thì chỉ thể hy sinh !"
Nghe , biểu cảm phụ càng thêm khó coi: "Ngươi uy h.i.ế.p ?"
Đứng vững ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của ông , gì, chỉ siết tay cầm trâm mạnh hơn một chút. Một vệt m.á.u xuất hiện làn da trắng nõn. Ta yên nhúc nhích, quật cường thẳng phụ .
Cuối cùng, ông vẫn nỡ từ bỏ quân cờ là , âm trầm lệnh cho hầu lui .
A Lan khẽ động ngón tay, ngẩng đầu đầy máu: "Yên cô nương, đáng để ngươi như ."
Ta lắc đầu với , nở một nụ đau lòng, im lặng khẩu hình : Ngươi đến cứu đấy.
A Lan đồng tử chấn động, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Hắn sâu sắc một cái, khó khăn trèo từ đất dậy, từng bước bước về phía cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/truong-yen/chuong-4.html.]
Lâm thị và Thẩm Uyển Uyển vội vàng chạy tới, thấy cứ thế , liền lên tiếng ngăn cản: "Lão gia, chặn , thể để rời dễ dàng như thế!"
"Phải đó cha, sỉ nhục Uyển Uyển, Người thể dễ dàng tha thứ cho ?" Thẩm Uyển Uyển vẻ mặt uất ức.
phụ kiêng dè chiếc trâm của , im lặng .
lúc A Lan mở cánh cửa lớn, quản sự đột nhiên chạy đến báo tin: "Lão gia, sứ thần do Kinh thành phái đến chẩn tai tới , Ngài mau mau đến nha môn!"
6.
Nghe thấy lời đó, sức lực tay chùng xuống, trâm cài suýt trượt rơi xuống đất.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
A Lan cũng thấy, ngoảnh một cái, vội vã biến mất ngoài cửa.
Ta hạ trâm bạc xuống, phụ canh giữ nghiêm ngặt.
Thẩm Uyển Uyển cùng Khương Thanh Chúc khoe khoang mặt , tựa đầu vai đối phương, vẻ mặt thẹn thùng duyên dáng.
"Tỷ tỷ, Khương ca ca cầu hôn , bây giờ tỷ hối hận cũng vô dụng thôi. Nghe Mẫu , tỷ sắp gả cho Chu thiếu gia? Người đó trông như một con heo , khó cho tỷ khi nuốt trôi!"
Ta gì, yên lặng trong phòng, lười biếng đến mức thèm họ.
Giữa hai hàng lông mày Khương Thanh Chúc thoáng qua một tia bất mãn. Hắn lên giọng : "Thẩm Trường Yên, giờ ngươi còn ?"
Ta ngơ, chỉ coi hai mặt là những con rối nhảy nhót.
Khương Thanh Chúc nhịn nữa, chủ động dịu giọng: "Xét thấy chúng cũng quen nhiều năm, nếu ngươi chịu cúi đầu lúc , xin Uyển Uyển và , sẽ nương tay, cho phép ngươi theo Uyển Uyển cùng gả Khương gia, một tiểu ."
Thẩm Uyển Uyển dậm chân: "Khương ca ca, bậy gì !"
Nàng gả Khương gia, nhưng ánh mắt Khương Thanh Chúc đặt nàng , mà chằm chằm . Nhìn kỹ, bên trong còn ẩn chứa một chút mong đợi khó phát hiện.
Ta nhạo, lạnh lùng thốt một chữ: "Cút."
Từ chính xác nghiền nát lòng tự trọng của Khương Thanh Chúc. Hắn ngờ, chủ động mở lời , mà vẫn điều đến thế.
Sắc mặt Khương Thanh Chúc lập tức đổi, nheo mắt giận dữ phẩy tay áo bỏ , "Được! Thẩm Trường Yên, nếu ngươi uống rượu mời mà uống rượu phạt, thì cứ chờ gả cho tên phế vật Chu Thừa Tiêu !"