TRUY THÊ - 3
Cập nhật lúc: 2025-10-02 14:21:13
Lượt xem: 332
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có bảo vệ , tất nhiên cũng chỉ nghĩ đến giữ mạng và nhân.
Nhiếp Tiền Phong dựng giáo lên hét lớn:
“Quân Chu gia chúng hèn nhát! Nếu các cương quyết giao Tô Tô cô nương, hãy giẫm lên xác để lấy nàng, chúng chiến đến c.h.ế.t hãy !”
Quân Chu gia đồng thanh hưởng ứng.
Có thể đào tạo nên đội quân tinh thần như , vị tướng của họ chắc chắn là phi thường.
Tình thế lúc , sinh mệnh đặt lên hàng đầu, thể chỉ trông chờ kẻ khác che chở, tự cứu .
“Ta thể khỏi thành, nhưng cho ba ngày chăng?”
Ta chỉ là ngòi nổ, một khi giao , bước kế tiếp chí ít cũng là tàn sát cả thành.
Dù phán đoán của đúng sai, nếu còn cơ hội sống, ai nỡ buông bỏ?
Ta nhờ Nhiếp Tiền Phong phái thương lượng với phản quân, giành ba ngày để gia cố phòng ngự cho huyện Hoành Dương.
“Cô nương, am hiểu binh pháp chăng?”
Nhiếp Tiền Phong đầy vẻ ngạc nhiên.
Ta lắc đầu:
“Chỉ qua vài cuốn binh thư, giấy bàn luận lắm, còn cần tướng quân chỉ điểm.”
Từ lúc bắt đầu ký ức, sẽ là phu nhân của Hạ Liên Trinh.
Mỗi năng lực học, mỗi việc , đều vì tương lai tròn vai thê tử của Hạ Liên Trinh.
Trung Dũng hầu phủ đời đời xuất tướng, Hạ Liên Trinh từ sớm theo phụ chinh chiến.
Để thể cùng đối đáp, lật xem vô binh thư; ngoài việc xếp trận, đặc biệt hứng thú với những cơ mưu kỳ thuật từng dùng trong các chiến dịch xưa.
Trước lẽ nghĩ, cái tri thức dùng để tăng thêm thú vị phu thê , giờ thể dùng nơi .
Lão đại phu khen khéo trong cách băng bó, đó cũng là vì lo Hạ Liên Trinh sa chấn, thể phụ giúp nên mới tỉ mẩn rèn luyện.
6
Nhiếp Tiền Phong liền phái đàm phán với phản quân; đúng như dự đoán, họ đồng ý cho chúng ba ngày.
Thời gian cho phép chúng chuẩn phản công.
Huyện lệnh triệu tập vài thợ giỏi, theo bản vẽ cơ mưu phác họa, thức suốt đêm chế tạo bẫy.
Nhiếp Tiền Phong và bàn tính kỹ, điều chỉnh bố phòng thành trì.
Những nam nhân còn thể động đậy trong thành, xếp đội; nữ nhân và lão ấu cũng cầm nồi niêu chén bát phương tiện phòng vệ hậu tuyến.
Đến ngày thứ ba, chuẩn khỏi thành thì dân chúng, mang tâm ý sẵn sàng hy sinh, chặn .
Phản quân phát động tấn công; thành đổ nát, nhưng nhờ quyết tâm đồng lòng của dân quân, chúng gắng gượng trụ ba ngày.
Cửa thành phá, ánh mắt thoáng u sầu, song tay nắm vũ khí hề lơi.
Ngày gia tộc bao bọc quá kỹ, từng nghĩ những mô tả trong binh thư chỉ là m.á.u me hùng tráng, khi giữa đó mới nỗi tuyệt vọng và uất ức của tắm trong huyết lệ.
“Đang… đang tiếng vó ngựa.”
Chưa kịp phản ứng thì một mũi tên thẳng băng xé gió, xuyên thủng đầu thủ lĩnh phản quân.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
“Là tướng quân!”
Ta chợt lên, vị tướng cưỡi ngựa tiến tới, ánh mắt dữ dằn, dung mạo tuyệt sắc thế gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truy-the-vmhk/3.html.]
Ngoài việc sách, cũng qua về các tướng lĩnh triều đình.
Chu Cầm, ít khi nhắc tới.
trong mấy dòng tin ít ỏi, vẫn nhớ .
Là việc bừa bãi, g.i.ế.t địch thế như chẻ tre, như Diêm Vương, mà mang bộ dạng diễm lệ quỷ khôi.
7
Chu Cẩm bình định loạn Lương vương, nhận tín hiệu cầu cứu của huyện Hoành Dương, liền ngày đêm nghỉ dẫn binh đến cứu viện, nhờ Hoành Dương mới thoát khỏi kiếp nạn tàn sát cả thành.
Tướng sĩ trong quân doanh mở tiệc mừng, thì ở trong trướng ăn cơm, Chu Cẩm cùng một thẩm thẩm bên cạnh trông chừng.
Ta vội, nhưng quen ăn nhai kỹ nuốt chậm, càng nhanh càng lúng túng, suýt nghẹn.
“Cô nương chậm thôi, những món đều là của cô.”
Chu Cẩm dịu giọng nhắc nhở.
Ta hận thể lập tức đào hố chui xuống, vội cầm khăn lau khóe môi, gượng nặn một nụ nhã nhặn:
“Ta xong , cần giúp việc gì ?”
Chu Cẩm bừng tỉnh, vỗ đầu:
“Ta… chỉ là thấy cô ăn cơm thật mắt nên thêm mấy , thất lễ, thất lễ.”
Nói đoạn, vụt một cái chạy mất.
Chỉ còn thẩm thẩm ngượng:
“Cô nương chớ giận, tướng quân sợ cô một nơi đây ai chăm lo, nên mới cố ý đưa đến bầu bạn cùng cô giải sầu.”
“Bên ngoài náo nhiệt, thẩm cần lãng phí thời gian ở đây, mà.”
Ta bất đắc dĩ .
Ngoài tướng sĩ quây lửa nướng thịt uống rượu, đôi ba binh lính còn luận võ thử chiêu, vô cùng rộn ràng.
Ta tuy hướng đến sự náo nhiệt, nhưng khó lòng vượt qua ngăn cách “nam nữ chi phòng” trong lòng.
Chu Cẩm vốn tinh tế, liền an trí cho ở trướng gần chỗ náo nhiệt, yên tĩnh thể tiếng vui ngoài .
“Nhà thường bảo vụng về, ai nấy đều Tô Tô cô nương như tiên nữ hạ phàm, đặc biệt tới học theo, chăng?”
Thẩm thẩm bưng bát đũa, bắt chước dáng điệu ăn cơm.
bà mím môi, cầm đũa gò bó, động tác ngượng nghịu chẳng khác gì con khỉ trò.
Trong lòng chợt hoảng, chẳng lẽ dáng vẻ ăn cơm cũng khó coi thế ?
“Phì!”
Bà nhịn nổi, bật , chật vật mắng ngốc xin .
“Thẩm thẩm, lau .”
Ta vội đưa khăn.
Bà xua tay lia lịa:
“Không , , khăn quý thế , sợ bẩn.”
“Không , tự thêu, chẳng đáng bao nhiêu.”