TỪ ÁM VỆ TA TRỞ THÀNH VƯƠNG PHI CỦA VƯƠNG GIA CÂM - 7

Cập nhật lúc: 2025-04-24 04:45:02
Lượt xem: 118

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng thượng ném ngự bút lên án, trong mắt lộ ra vài phần hận sắt không thành thép: “Đã nói bảo ngươi im miệng trước đi, không phải lại để hai thầy trò bọn họ chiếm thế thượng phong rồi sao?”

 

Ta đứng chắn trước mặt Chu Độ, đầy mặt không phục: “Ngài đừng nói vậy về vương gia.”

 

“Sư phụ, con chịu khổ một chút chạy qua chạy lại cũng được, doanh của chúng ta thiếu thốn đủ thứ, vương gia chịu khổ còn nhiều hơn con.”

 

Chu Độ nắm tay ta, tỏ vẻ chút khổ đó chẳng đáng gì: “Đến lúc đó ta giúp nàng viết thoại bản.”

 

Còn chưa đợi ta trả lời Chu Độ, Hoàng thượng và chủ doanh đã đồng thanh đuổi hai bọn ta ra ngoài.

 

Vậy là Chu Độ bắt đầu những ngày chạy tới ám vệ doanh.

 

Ban đầu các sư huynh sư tỷ còn cảm thấy Chu Độ chu đáo, mỗi lần đến đều mang theo bánh trái đồ ăn vặt.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, Chu Độ moi sạch hết bí mật và chuyện tám của mọi người, doanh lập tức rơi vào cảnh khốn khổ, ai nấy đều cầu xin ta trở về Thụy vương phủ để viết tiểu thuyết.

 

Sư tỷ bị người theo đuổi làm phiền đến mức kiệt sức khuyên nhủ từng chút: “Tiểu sư muội, ghế ở vương phủ mềm hơn ghế trong ám vệ doanh nhiều lắm, hay là muội về viết đi?”

 

Đại sư huynh bị bới ra chuyện thầm thích tiểu sư đệ thì ngửa mặt thề thốt: “Sư muội, chức doanh chủ kế tiếp nhất định là của muội! Bọn huynh ai cũng không tranh giành!”

 

Sư thúc bị lục được thư tình thì mài d.a.o lách cách: “Nếu con không yên tâm, ta g.i.ế.t luôn sư phụ cho con lên làm chủ doanh!”

 

Vì muốn toàn bộ ám vệ doanh tiếp tục phát triển hưng thịnh, ta quyết định cực khổ một chút, đợi dò xét xong lai lịch đám tú nữ mới tiến cung thì sẽ trở về vương phủ.

 

Chủ yếu là thân thể Hoàng thượng đã hồi phục, hậu cung bây giờ thật sự náo nhiệt, phải phòng ngừa trước.O Mai Dao muoi

 

Bên cạnh Ngự Thanh Trì, hoa đào phấn năm nào đến tháng ba cũng nở rộ rực rỡ như gấm thêu, hoa nở đẹp, người cũng càng xinh.

 

Ta dắt theo Chu Độ như cỗ máy tám chuyện hình người đi dạo một vòng trong vườn, nghe hắn kể vanh vách chuyện hậu cung, chuyện của các phi tần bị hắn đào móc sạch sẽ.

 

Hoàng thượng đang câu cá không biết từ khi nào cũng đã dựng tai lên nghe, nhưng Chu Độ đột nhiên im bặt.

 

Hoàng thượng tựa lưng lên ghế, khó hiểu hỏi sao không kể tiếp?

 

Ta giơ tay ra hiệu đừng vội: “Vương gia nói nhanh quá cắn phải lưỡi rồi, chờ lát nữa rồi kể tiếp.”

 

Ta cảm thấy phiên bản Chu Độ này thật sự rất hữu dụng, có hắn rồi thì khỏi cần lén nghe lén nhìn gì nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tu-am-ve-ta-tro-thanh-vuong-phi-cua-vuong-gia-cam/7.html.]

Nhưng sau khi Chu Độ hồi phục lại thì lập tức buông lời ngông cuồng: “Những chuyện này thần đệ viết thẳng ra dâng cho hoàng huynh luôn, chắc hoàng huynh cũng muốn nắm vài thứ trong tay để kiềm chế đám triều thần đúng không?”

 

Ta sợ đến mức vội bịt miệng Chu Độ lại: “Hoàng thượng, ngài biết mà, miệng vương gia gần đây không ổn, có lúc không dùng được cho lắm.”

 

Hoàng thượng liếc ta một cái, nói ta làm quá lên: “Tiểu Độ nói nếu không rời kinh, sẽ làm không công cho trẫm năm năm, đổi lại tên nàng được ghi vào ngọc điệp, hôn lễ do Lễ bộ tổ chức lại.”

 

Ta thấy có chút phiền phức, định giơ tay từ chối, nhưng vừa giơ tay lên đã bị Chu Độ giữ lại.

 

“A Cửu, lễ cưới của Lễ bộ không cần dùng tiền vương phủ.”

 

Ta cũng cảm thấy hơi lãng phí: “Chẳng phải chỉ thiếu cái động phòng hoa chúc thôi sao, tối nay về bù lại là được rồi.”

 

“Tiền tiểu thuyết của chúng ta một nửa đều nộp vào quốc khố, huynh nói xem tiêu tiền của quốc khố chẳng phải cũng là tiêu tiền của hai ta sao?”

 

“Vậy... vậy chúng ta về vương phủ?”

 

Chu Độ đỏ mặt nắm lấy tay ta: “Tiền để dành lại cho ám vệ doanh chiêu binh mãi mã.”

 

Ta nhìn Hoàng thượng đang đầy vẻ bất đắc dĩ, nhướng mày tỏ vẻ không cần cảm ơn, dù gì ta cũng là doanh chủ tương lai, chút trách nhiệm này vẫn phải có.

 

Nhưng Hoàng thượng lại không nói rằng làm doanh chủ còn phải tặng một đứa trẻ cho ngài ấy nữa cơ.O Mai Dao Muoi

 

Ta nhìn Chu Độ ngày ngày chạy vào cung quấn lấy Hoàng thượng mà tức đến tóc dựng lên.

 

Chu Độ còn dịu dàng an ủi, nói gì mà thân thể hoàng huynh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục: 

 

“Hơn nữa giao Tiểu Dật cho hoàng huynh dạy dỗ, chẳng phải chúng ta cũng đỡ bận tâm sao?”

 

“Tối nay ta nấu canh cho vương phi, lâu lắm rồi chúng ta chưa ngồi dưới trăng nhâm nhi nói chuyện tám nhảm mà.”

 

Ta cười mắt cong cong nhìn Chu Độ: “Vương gia cảm thấy Tiểu Dật ngủ cùng chúng ta, đêm dài khó trôi?”

 

Chu Độ vừa đỏ mặt gật đầu, ta liền xách hắn lên xe ngựa, chạy thẳng về ám vệ doanh.

 

“Đã là vương gia cảm thấy đêm dài lê thê, chi bằng chúng ta đi nghe ngóng thử xem các tân binh mới vào doanh có chuyện gì hay ho không~”

 

 

 

Loading...